đáp. Nhìn mặt ông, tôi biết ông đang căng thẳng. Tim tôi bắt đầu đập loạn
xạ, miệng khô khốc. Vài phút sau, chuông điện thoại lại kêu. Kim lại nhấc
máy rồi ra hiệu tôi mang hộ chiếu cho ông. Tôi đưa ông. Ông đọc tên và số
hộ chiếu chúng tôi, rồi đặt máy.
- Đại sứ quán Nhật họ gọi. - Ông thở dài rồi nói tiếp. - Đừng lo! Không dễ
truy ra chúng ta đâu.
Tôi nhìn vào mắt ông.
- Cháu không thể tin được! - Quả thực là tôi không hề tin. Đột ngột, tôi có
cảm giác là nhà chức trách biết rõ chúng tôi là ai và đang ở đâu.
Kim nhún vai, nét mặt vô cảm. Tôi đứng lên dọn bàn khi chuông điện loại
lại kêu. Kim nhác mấy, nghe một chút rồi đặt xuống.
- Mayumi, ở sảnh dưới nhà có hai nhân viên của tòa đại sứ Nam Hàn. Họ
muốn lên gặp chúng ta. Cô hãy giả ngủ nhé, để tôi xử lý mọi việc.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa. Kim mở cửa và hai người đàn ông bước vào.
- Xin lỗi các anh - sau khi chào hỏi, Kim nói -, nhưng cháu nhà tôi mệt quá,
nó đang ngủ.
Ba người ngồi vào bàn. Hai người Nam Hàn không nói tiếng Nhật nên cuộc
trò chuyện diễn ra bằng thứ tiếng Anh “giả cầy”. Bực bội và bất lực, nhiều
khi họ văng tục bằng tiếng Cao Ly, nhưng Kim “thủ vai” của ông rất hoàn
hảo.
Cuối cùng, hai nhân viên sứ quán nói thẳng. Họ cho biết chuyến bay số 858
tới Hán Thành của Hãng Hàng không Korean Air đã mất tích cùng 115
hành khách trước khi hạ cánh ở Băng Cốc, họ nghĩ rằng nó đã bị rơi. Nghe
giọng họ, tôi cảm giác họ nghi chúng tôi có liên quan đến vụ này và họ hỏi,
chúng tôi muốn đi đâu tiếp.
Tôi hình dung trước mắt chiếc máy bay bị rơi. Phải thú nhận rằng trong
khoảnh khắc ấy, tôi không thấy có chút áy náy lương tâm nào, tôi còn
mừng rỡ vì nhiệm vụ của chúng tôi đã được hoàn thành, chúng tôi đã trung
thành với lãnh tụ Kim Nhật Thành và Kim Chính Nhật. Tôi chắc mẩm rằng
sẽ không có Thế vận hội 1988 tại Hán Thành và rằng, một bước tiến dài đã
được thực hiện cho sự nghiệp thống nhất hai miền Nam - Bắc mà tôi cũng
được góp phần.