trẻ chín muồi và tôi đoán rằng đại diện những nền văn hóa khác cố nhiên sẽ
nghi rằng chúng tôi có quan hệ tình cảm với nhau. Nói thực là trước chuyến
đi châu Âu đầu tiên, ở Bình Nhưỡng, tôi đã nhắc thượng cấp của tôi về điều
này. Ngoài ra, cứ nghĩ đến đi phải công tác là tôi lại mất hồi hộp, và tôi hay
e thẹn nên không thể bỏ qua một chuyện như thế. Nhưng khi tôi đặt câu
hỏi, “sếp” của tôi kêu ầm lên.
- Đồng chí nghĩ kiểu gì vậy, chúng ta lấy đâu ra tiền để thuê hai phòng cho
các vị?
Rồi ông ta nhìn tôi như thể tôi vừa phạm phải một sai lầm ý thức hệ gì đó.
Tôi là điệp viên đặc biệt, như thế tôi có nhiệm vụ phải vượt qua mỗi khi
cảm thấy điều gì không chắc chắn.
- Trong những chuyến đi, cô và Shinichi ở cùng phòng phải không? Toi
nghĩ là chắc cô và ông ấy không có chuyện gì? - Okubo hỏi.
- Không, tất nhiên là không rồi - tôi nhảy dựng lên. - Ông ấy như là cha tôi
mà.
- Phòng cô và ông ấy đặt thường có hai giường, hay một giường đôi?
- Giường đôi.
- Cô thay quần áo ở đâu?
- Trong buồng tắm.
- Khi tắm rửa, cô có khóa cửa?
- Hẳn rồi, sao không?
- Cô thấy Shinichi khỏa thân chưa?
Tôi cứng người vì ngạc nhiên.
- Cái gì cơ?
- Ví dụ - Okubo điềm nhiên tiếp tục hỏi - cô thấy vết khâu sau một ca phẫu
thuật ở bụng Shinichi chứ?
- Không, nhưng tôi biết ông ấy có một ca mổ ở bụng.
- Cô này, cho chúng tôi biết - trước mặt Hendersen, Okubo nhìn sâu vào
mắt tôi -, ngoài Shinichi, cô đã ngủ với những người đàn ông khác chứ?
Tôi lặng thinh.
- Cô đã đạt cực khoái bao giờ chưa?
Im lặng.