Cuộc sống ở Bắc Hàn là như thế, thành thử nếu tôi khai, nhãn tiền là gia
đình tôi sẽ phải chịu hậu quả thế nào. Tôi hình dung trước mắt cảnh mật vụ
đến bắt cha mẹ tôi, Hyonso và Hyonok.
Những nỗi nghi ngại cứ dày vò tôi. Quả thực nhiệm vụ của tôi có nghĩa lý
gì không? Quả thực hành động tội lỗi của tôi và cái chết của vô số mạng
người do nó gây ra có góp phần cho sự nghiệp thống nhất hai miền? Có
phải cho dù Hán Thành không được tổ chức Thế vận hội di nữa, thì Triều
Tiên cũng vẫn bị chia cắt? Và thử hỏi, làm nổ một chuyến bay duy nhất là
đủ để ngăn chặn kỳ Olympic này?
Dần dần tôi hiểu được rằng nếu một người không bị thần kinh, thì phải biết
ai thực sự có lý trong những câu hỏi trên…
Từ điểm ấy, chỉ còn một điều duy nhất ngăn tôi khai tất cả, đó là số phận
gia đình tôi. Nếu tôi im lặng cho đến chết, gia đình tôi có thể sống trong
danh dự. Bằng không…
Nhưng phải chăng họ có thể được sống yên ổn? Dù tôi khai hay không,
người Nam Hàn cũng đã biết khá nhiều, tự họ cũng đã có thể lắp ghép được
phần còn lại của câu chuyện. Tôi sẽ không thể mặc cả được với họ: họ sẽ
không chịu lặng lẽ tử hình tôi để gia đình tôi khỏi bị hành hạ: thế nào họ
cũng sẽ làm ầm mọi chuyện lên khi nào họ muốn.
Và, còn một điều nữa khiến tôi đau khổ. Tôi có nợ gia đình các nạn nhân
một lời khai này không? Tôi có cần phải thú nhận những hành động kinh
tởm của tôi, hoàn toàn chân thành và hối lỗi, để đừng bị họ coi là loài quỷ
dữ? Vâng, những con người ấy đáng được hưởng điều đó!
Tôi ngẩng lên nhìn người nhân viên hỏi cung. Chầm chậm, tôi ép mình phải
mở miệng.
- Xin lỗi ông, tôi thật tiếc vì những gì đã xảy ra. Và tôi sẽ khai tất cả với
ông!
Chương 15
Tôi cảm thấy mình trống rỗng!
Sau khi khai, tôi chỉ nằm, đầu óc đờ đẫn. Tôi tê liệt cả về thể xác lẫn tinh
thần. Với những gì đã khai, tôi như trút được gánh nặng ghê gớm trên vai,
nhưng giờ đây tôi lơ lửng trong chân không và không tìm được nơi bấu víu.