VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 151

Nửa tỉnh nửa mê, tôi uể oải và chán nản. Tôi đã tính rằng tôi chẳng còn
được sống bao lâu nữa, nhưng điều đó cũng không khiến tôi tỉnh táo hơn.
Tôi không cảm thấy và không quan tâm đến bất cứ điều gì xảy ra với tôi.
Tôi đã khai một mạch, tất cả, trong tám tiếng ròng rã. Hầu như người ta đã
biết hết về tôi. Nhìn đồng hồ của người nhân viên hỏi cung, tôi biết rằng tôi
đã khai liền tới tận 3 giờ sáng. Giờ đây, bầu không khí trong phòng đã dễ
chịu hơn rất nhiều và tôi thoải mái vì cuối cùng cũng được nói tiếng Hàn.
Có điều niềm vui này thật hời hợt vì có một giọng thì thầm vào tai tôi: thế
này, tôi và gia đình hết đời!
Hai ngày sau khi cung khai, tôi mới hơi cảm thấy trở lại bình thường. Các
nhân viên hỏi cung đóng vai trò lớn trong điều này. Họ trò chuyện với tôi,
chúng tôi kể cho nhau nghe những nhìn nhận về cuộc đời từng người. Điệp
viên điển trai hỏi cung tôi bằng tiếng Trung tên là Nak Yong và cùng ông là
một thanh niên tên là Sengju. Còn cô nữ điệp viên xinh đẹp thì tên là Li Ok.
Hán Thành đã chiến thắng, nhưng trong tôi vẫn còn chút hồ nghi. Tôi đã
thấy nhiều nhà cửa tuyệt đẹp, nhiều thứ khiến tôi có thể suy ra là niềm hạnh
phúc ở đâu đây. Nhưng thực sự người Hán Thành thế nào? Phải chăng họ
sống hạnh phúc sau những tòa nhà mỹ lệ và những hàng hóa đắt đỏ?
Trong hôm ấy, tôi hỏi Li Ok:
- Tôi có thể được thấy thường dân ở đây sống ra sao không?
Trong các chuyến sang châu Âu, tôi không thể có được cái nhìn toàn diện
về đời sống tại đó. Trước khi lên đường, các điệp viên được chỉ thị rằng họ
chỉ được trò chuyện với người lạ nếu nhất thiết phải như thế.
Gánh nặng của nhiệm vụ luôn đè nặng lên vai chúng tôi, không thể thực sự
cảm nhận những xứ sở mà chúng tôi đã qua. Giờ đây, tôi muốn làm điều
này ở Hán Thành. Trước đây, tôi chỉ nhận định một quốc gia trên cơ sở
những quan sát hời hợt. Nếu tôi ra chợ và thấy hàng hóa đầy rẫy, tôi lập tức
rút ra kết luận rằng dân ở đó sống phong lưu hơn tại Bắc Triều Tiên. Nếu
thấy nhiều quán rượu và những nơi tiêu khiển mở đêm, lập tức tôi nhận
định là xứ sở ấy đồi bại và vô đạo đức. Còn nếu hễ cứ thấy người hành khất
ngoài đường, tôi nghĩ ngay rằng đất nước đó nghèo khổ cùng cực, vì không
có khả năng chu cấp cho công dân của họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.