cảnh tượng như thế, người ta chờ đợi ở chúng tôi những nhận xét kiểu:
“Quả thực, đây là thứ thế giới chó má!”
Nhưng bảo tàng này thì thật là muôn vẻ và thú vị. Chẳng mấy chốc, Li Ok
và những người khác đã mệt mỏi và ra ngồi trên một chiếc ghế, nhưng tôi
còn thích thú đi xem phải đến ba tiếng nữa. Tôi muốn xem hết tất cả!
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu hình thành, từng bước một. Mặc dù, sự thật
là tôi được “tự do”, nhưng tôi vẫn phải ở lại Nam Sơn trong một thời gian.
Tình báo Nam Hàn phát hiện ra rằng các điệp viên miền Bắc ở Hán Thành
được lệnh phải giết tôi, nghĩ là tôi sẽ gặp nguy hiểm nếu không có ai bảo
vệ. Và tôi cũng muốn điều này. Tôi chuyển sang phòng mới, có TV và
nhóm Nak Yong, Sengju và Li Ok vẫn ở cùng tôi. Hơn nữa, tôi bắt đầu học
Thần học cùng cha Han, trong thời gian diễn ra vụ án ông đã tìm gặp tôi vài
lần và dạy tôi một số đoạn “Thánh Kinh”.
- Con ạ, một cuộc sống mới đang mở ra với con - một bữa, ông nói với tôi
khi chúng tôi đi dạo bên sườn đồi gần Nam Sơn. Nhóm điệp viên đi sau
chúng tôi vài bước để phòng hậu họa. - Tại sao con không tuyên thệ trong
Hội Thánh của cha? Chúng ta rất vui mừng được có thêm con.
- Ôi, cha ơi, con không làm được điều đó đâu! - tôi bối rối đáp. - Con
không xứng đáng. Cho dù được ân xá, nhưng cả cha và con đều biết rằng
con tội lỗi mà…
- Tất cả chúng ta đều có tội, Hyun Hee ạ. Mặt khác, theo cha, con chính là
một bằng chứng sống về những phép màu của Đức Chúa trời, nếu con
muốn biết sự thật.
- Nhưng, cha ơi… làm sao để tuyên thệ?
- Đơn giản, con chỉ việc tuyên bố trước mọi người, rằng con trở về với Đức
Chúa trời, ơn Chúa, người đã chỉ cho con sự tha thứ. Con hãy nói với mọi
người rằng con muốn theo Thiên Chúa giáo và con tin vào sự khoan dung
của Đức Chúa trời. Rất đơn giản!
Tôi ngẫm nghĩ trong khi đi dạo. Như tôi đã nói, ở miền Bắc, tôn giáo bị
khinh thị và giễu cợt. Nhưng đối với tôi, những đoạn “Thánh Kinh” mà cha
Han dạy cho tôi đã vô cùng có ý nghĩa. Tôi biết rõ rằng can bản của Thiên
Chúa giáo không phải là khoa học, mà là đức tin, nhưng “Thánh Kinh” đã