màu của Người - tôi mở đầu và sau đó, đọc bài phát biểu đã viết sẵn cho
dịp này. Khi tôi kết thúc, cử tọa cùng đồng thanh nói “Amen”, và nhiều
thành viên Hội Thánh đã bật khóc. Tôi bị lôi cuốn khi chứng kiến sự tha
thứ như thế và trong lòng tôi, rộn lên một sự biết ơn: Đức Chúa trời đã cho
tôi đến được Hội Thánh của Người và trở thành chỗ dựa cho tôi trong cuộc
đời mới.
Sự kiện khiến tôi kinh ngạc nhất - và cũng vui mừng nhất đối với tôi - kể từ
ngày tôi bị bắt, đã diễn ra chỉ sau đó vài bữa. Một tối nọ, Nak Yong nhào
vào phòng tôi khi tôi đang mê mải ngắm cảnh hoàng hôn trong ánh trời tím
ngắt và thích thú với làn gió đang mơn man khuôn mặt tôi. Mặt trời đang
xuống bao phủ sườn đồi đầy hoa phía đối diện trong vầng sáng ấm áp của
nó và tôi cảm thấy vui mừng vì được sống.
- Cô xem tấm ảnh này nhé - ông ấn vào tay tôi một bức ảnh. - Có nhận ra ai
ở đó không?
Tôi xem kỹ tấm ảnh đen trắng và sửng sốt.
- Trời ơi! Ông kiếm được nó ở đâu vậy?
- Nghĩ là cô có nhận ra? - Nak Yong mừng rỡ.
- Tất nhiên rồi! - tôi nói. Đó là tấm ảnh lớp mẹ tôi, chụp khi bà còn học phổ
thông; tôi đã được thấy nó nhiều lần khi ở nhà. Ngay lập tức, ánh mắt tôi
tìm mẹ và tôi hình dung như chúng tôi lại sum họp cùng nhau. Mắt tôi ứa
lệ. Tôi nhớ mẹ biết chừng nào! - Ông kiếm tấm ảnh này ở đâu? - tôi hỏi lại
Nak Yong, lòng rưng rưng.
- Đây, đây - Nak Yong cười. - Một câu chuyện thú vị đấy. Có lẽ cô có họ
hàng ở Hán Thành đấy, Kim tiểu thư ạ!
Ngày 21-7-1989.
Chúng tôi đến dự một cuộc hội họp tại Nhà Hội đồng Năm tỉnh phía Bắc.
Sẽ có nhiều nhà báo tham dự, nhưng tôi không quan tâm. Người ta tìm thấy
một người đàn ông tên là Im Qanho, dường như là em họ của ông ngoại tôi.
Khi tới nơi, tim tôi đập loạn xạ. Vào phòng, tôi không hề để tâm đến nhóm
phóng viên đang ở đó, và cũng không buồn đáp những câu họ hỏi. Tôi chỉ
chủ tâm tìm kiếm ông.
Và khi ấy, tôi đã thấy ông. Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng tôi thấy bác