làm tiếp. Những năm gần đây, ông bị căn bệnh sỏi mật hành hạ, nhưng
trong chuyến đi đầu tiên của chúng tôi năm 1984, ông còn tương đối khỏe.
Vài ngày nay, ông hay kể về những ngày về hưu, ông làm gì, và câu cá mỗi
sáng ở ao chứa nước gần nhà như thế nào. Tôi biết rằng ông cũng hạnh
phúc đến mức nào nếu qua được chuyến đi này, hệt như tôi.
Rồi tôi lại chợt nhớ đến hôm tôi rời trại ra đi. Tôi phải thu xếp đồ đạc rất
nhanh, hầu như chả còn thời gian để chào hỏi. Tôi chúc Sukhi nhiều may
mắn với hy vọng sẽ còn được thấy nhau, rồi đi tìm Vulchi. Bà nấu bếp ra
phòng khách và thoạt tiên, bà ôm chầm Song Ir, tình cảm.
- Ông à, cố gắng bảo trọng mà về nhé! - bà nói, mắt đẫm lệ. Rồi bà quay
sang tôi, nhìn tôi thật lâu. Cuối cùng bà nói: - Okhva, hãy sống hạnh phúc
cháu nhé. Bác sẽ rất nhớ cháu!
Câu nói ấy hơi khiến tôi sợ hãi.
- Nhưng có phải cháu đi mãi không về đâu bác?
Bà nắm tay tôi, đưa tôi vào bếp sau khi đã bảo đám đàn ông hãy chờ đợi.
Khi chỉ còn hai bác cháu, bà ôm ghì tôi:
- Okhva ạ, bác nghĩ rằng nếu cháu không đẹp thế này, đời cháu sẽ dễ chịu
hơn. Có điều, cháu vừa đẹp, vừa thông minh nên làm sao họ bỏ qua cho
cháu được! Nhưng bác hy vọng rằng, sẽ có ngày người ta cho phép cháu đi
lấy chồng và được sống yên lành. - Bà thả tôi ra và nhìn vào mắt tôi. - Bác
cháu mình sẽ không còn bao giờ gặp nhau nữa. Chúc cháu may mắn!
Khi ấy tôi cũng rơm rớm nước mắt, không nói được lời nào, cứ thế tôi đứng
im lặng cho đến khi đi ra. Tôi biết, nếu còn ở lại dù chỉ một phút, tôi sẽ
không còn chút tự chủ nào.
Những suy nghĩ lại đưa tôi về hiện tại, tôi thở dài thật to. Những năm tháng
qua, tôi đã quen bao người tuyệt vời. Điều này càng thúc giục tôi phải thực
hiện thật tốt nhiệm vụ được giao. Tôi hy vọng sẽ đủ khả năng để thỏa mãn
sự mong đợi của các đồng chí. Dường như cả cuộc đời tôi, từ giây phút
chào đời đến phút ấy, chỉ còn phụ thuộc vào thành công của nhiệm vụ
này…
*
Vài ngày sau đó trôi đi thật chậm chạm đến mức não lòng. Đâu đó trong