Trước ngày chúng tôi khởi hành một buổi, Chang rời ngôi nhà chúng tôi ở
từ sớm để “tìm hiểu tình hình”. Kim đã cảm thấy đỡ ốm, ông đề xuất rằng
chúng tôi hãy nhìn ngó một chút thành phố và Liau, bà vợ của Chang, cũng
đi cùng chúng tôi. Cứ gặp bất cứ tiệm cà phê nào trên đường đi, Kim lại
dừng chân và bảo ông khát. Thất vọng, tôi nhận xét rằng, một phần, lẽ ra
ông có thể đem theo một bình nước, phần khác, ai đã bị đau dạ dày như ông
lẽ ra không được phép uống cà phê.
- Nghe đây cô! - ông giận dữ bảo tôi. - Tôi sống quá đủ rồi. Hãy để tôi
muốn uống gì thì uống, nếu đằng nào cũng phải chết.
Nhưng rồi chẳng mấy chốc, Kim đã mệt và chúng tôi lại phải về nhà.
Chang cũng trở lại và ông đắc thắng thông báo rằng ông đã nghĩ ra cách để
chúng tôi sang Áo.
- Nhưng để đến mai đã, rảnh mà - ông nói thêm. - Tối nay chúng ta ăn cơm
Tây tại Khách sạn Hilton.
Trên đường đi ăn bữa tối, tôi có dịp ngắm cảnh Budapest nhiều hơn. Mặc
dù trong nhiều năm ròng, Hungary là một nước cộng sản, song trong những
năm qua, nhờ kết quả của quá trình cải tổ (perestroika), trong một chừng
mực nhất định, nước này đã chuyển sang nền kinh tế thị trường. Hungary
có nhiều đồ ăn thức uống, quần áo và các loại hàng sang trọng hơn hẳn Bắc
Triều Tiên và tôi đã trải qua một trong những khoảnh khắc sững sờ nhất
trong đời khi tôi đến chợ trời ở đây. Tôi kinh ngạc theo đúng nghĩa của từ
này khi thấy có biết bao hàng hóa ở đó và, từng thứ một, tôi lần lượt sờ nắn
chỉ để có cảm giác khoái trá là được đụng chạm đến chúng. Có lẽ Kim cảm
thấy điều gì đang diễn ra trong tôi vì ông mua cho tôi một bộ quần áo, còn
tôi thì nghĩ thầm trong lòng, giá tôi gửi được quần áo cho mẹ và Hyonok.
Hẳn là Liau đọc được suy nghĩ của tôi, bà bảo bà mua thêm một bộ đồ nữa
và sẽ gửi cả hai bộ về Bình Nhưỡng. Tôi nhảy lên ôm chầm lấy cổ bà vì vui
sướng, và trong tôi nảy ra ý nghĩ, khi nào mới đến lúc mức sống ở Bắc
Triều Tiên cao được như thế!
Bữa tối thật là vương giả, những món ngon và hảo hạng như thế ngay cả
những cán bộ cao cấp nhất ở Bắc Triều Tiên cũng chưa bao giờ được ăn và
đến khi đó, tôi đã thấy thích chuyến đi như trong cuộc hành trình đầu tới