chúng tôi chỉ ăn đồ Tây và lúc đó, tôi khoái vì được ăn cái gì đó thân thuộc.
Giữa bữa trưa, Kim chợt ôm dạ dày và chỉ thiếu chút nữa là ông lăn quay
khỏi ghế.
- Mayumi - ông nói, vì trong cuộc hành trình chúng tôi không được dùng
tên Cao Ly -, tôi không đi được rồi.
Tôi đi vòng qua bàn để đỡ ông.
- Shinichi, phải cố bác ạ, bác cũng biết là chúng ta không thể gọi cấp cứu
được mà.
Tôi giúp ông đứng dậy. Sau khi trả tiền, tôi đưa Kim về lại khách sạn. Gần
như tôi phải vác cả sức nặng của ông, ông hổn hển thì thiếu dưỡng khí. Tôi
sợ ông có thể chết ngay tại đó, nhưng rồi khi về đến khách sạn, ông bảo đã
đỡ hơn rồi.
Kim tự lê chân đi ngang căn tiền sảnh vì không muốn hướng sự chú ý của
bất cứ ai về chúng tôi. Khi đến phòng, ông lăn ngay ra giường. Tôi lấy
thuốc và buộc ông phải uống. Chẳng mấy chốc, ông đã ngủ vùi. Còn tôi thì
cảm thấy nhẹ nhõm biết bao!
Buổi chiều, tôi xem TV của Áo và giữa chừng ngủ gà ngủ gật. Đến tối,
Song Ir bừng tỉnh và đủ sức để đi ăn một bữa tối nhẹ. Sau bữa tối, chúng tôi
thực tập trong phòng với trái bom giả.
Ngày cuối cùng ở Vienna, chúng tôi đi mua sắm. Theo thông lệ thì chúng
tôi phải mua quà cho các quan chức cấp cao trong chính phủ để khi về còn
có cái tặng họ. Kim và tôi có thể tiêu 200 USD cho mỗi người, nhưng
chẳng mấy chốc chúng tôi nhận ra là ở Vienna với ngần ấy tiền chả mua
được gì mấy! Chúng tôi đi từ cửa hiệu này sang hiệu khác và giữa những
phụ nữ châu Âu ăn vận sang trọng áo lông chồn, chúng tôi mới thấy hổ
thẹn xiết bao: nhập vai những du khách Nhật giàu có mà như thế, bởi lẽ
khách du lịch Nhật trong thực tế phải giàu có ít như là châu Âu chứ? Đa số
quần áo đều to với tôi và rốt cục, chúng tôi chỉ mua vài thứ nho nhỏ vô giá
trị: pin cho đồng hồ của Song Ir và 5 đôi tất chân cho tôi.
Tôi không buồn khi phải rời Vienna. Đó là một thành phố tuyệt vời, nhưng
chúng tôi không có việc gì ở đấy. Chỉ chờ cho qua thời gian và vì chúng tôi
đến từ một xứ sở XHCN, thú vị là chúng tôi cảm thấy lạ lùng khi ở lâu như