VỤ ÁN MẠNG HOÀN HẢO - Trang 44

— Kế bên hồ. Bỗng tôi thấy Susan đang đi dạo trong rừng. Tôi nói với

cha tôi “Chở Susan đi ba!”.

Ký ức đã trở lại với Eileen, nhưng những kỷ niệm khủng khiếp khiến bà

phải cố gắng mới thốt nên lời:

— Cha tôi ngừng xe. Ông kêu tôi lên ngồi phía trước, còn mình ông ở

thùng xe phía sau với Susan. Tôi nghe tiếng Susan la hét… Rồi tôi thấy
trong kiếng chiếu hậu Susan nằm dưới đất, giãy giụa… Cha tôi cầm vật gì
trong tay không rõ…

Bác sĩ Tehorst không nói gì. Ông biết mình không nên can thiệp vào cơn

ác mộng đang diễn lại trong ký ức của Eileen:

— Cha tôi và Susan ra khỏi xe hơi. Váy của Susan rách nát. Cha tôi cầm

tay Susan. Cô bé khóc ròng. Tôi không rõ điều gì đã xảy ra. Họ đi vô khu
rừng thưa. Tôi chạy theo. Cha tôi cầm một tảng đá lớn đưa lên cao… Ôi, ghê
quá!… Chính vào lúc ấy Susan nhìn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy một ánh mắt
như thế. Vừa đau khổ, vừa thất vọng, và nhất là không hiểu, không hiểu gì
cả. Susan đưa tay lên che mặt khi cha tôi nện tảng đá xuống…

Eileen phải dừng lại để thở, rồi tiếp:
— Giờ thì cha tôi quay lại phía tôi. Ông cầm tay tôi, siết mạnh làm tôi

đau, bảo: “Lỗi tại mi!” Và thêm: “Tại con muốn chở bạn con theo. Nếu con
nói ra, ta sẽ giết con như đã giết bạn con!”… Vừa về tới nhà là tôi lên cơn
sốt, phải nằm liệt giường rất lâu. Khi tôi qua cơn bệnh, bạn bè cho tôi hay
Susan đã biến đâu mất. Tôi vẫn hy vọng rồi Susan sẽ trở về, nhưng mãi lâu
về sau, người ta tìm thấy xác Susan.

— Và bà đã mất trí nhớ trong cơn sốt?

— Tôi nghĩ có thể trước đó, khi ngồi trên xe hơi trở về nhà.
— Cha bà có bị nghi ngờ không?
— Không, không hề… Bác sĩ, có phải tôi thực sự chứng kiến tội ác, hay

chỉ do tưởng tượng?

— Đó là vấn đề. Theo tôi, bà đã chứng kiến, nhưng có thể một phần từ

tưởng tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.