VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 108

Chương 15

Gần hai tuần trôi qua mà tôi không biết thêm điều gì mới về vụ án.

Tôi cũng mất liên lạc với Seldom, mặc dù tôi phát hiện qua một nhận xét vô
tình của Emily là ông đang ở Cambridge, góp sức chuẩn bị một buổi thuyết
giảng về Lý thuyết số. “Andrew Wiles nghĩ anh ta có thể chứng minh ức
thuyết sau cùng của Fermat,” Emily nói, thích thú, như thể đang nói về một
đứa trẻ không uốn nắn được, “và Arthur là một trong những người ít ỏi còn
coi đó là chuyện nghiêm túc.” Đây là lần đầu tôi nghe đến tên của Wiles.
Tôi không nghĩ giờ lại có nhà toán học chuyên nghiệp nào còn đang nghiên
cứu định lý cuối của Fermat. Sau ba trăm năm gian lao vật lộn, đặc biệt là
sau thời Kummer, định lý này giờ được coi như không thể đụng đến được.
Hay thế nào đi nữa, nó cũng nằm ngoài phạm vi mọi phương thức toán học,
và khó khăn đến nỗi nó sẽ lấy mất cả cuộc đời của người nào nhận lời thách
thức. Khi tôi nói điều này với Emily, bà đồng ý ngay, như thể chính mình
cũng bị chuyện này làm cho bối rối. “Tuy nhiên cũng phải nói,” bà thêm
vào, “Andrew là sinh viên cũ của tôi, và nếu có người trên thế giới này giải
được nó, tôi sẽ đặt cược vào anh ta.”

Trong mấy tuần ấy, tôi nhận lời mời đi dự một hội thảo về Lý thuyết

Mô hình ở Leeds, nhưng thay vì chú tâm vào các bài giảng, tôi lại thấy
mình đang vẽ những hình cá và vòng tròn lên bìa cuốn vở trong suốt mỗi
phiên họp, như một lời hiệu triệu từ cõi hư vô. Tôi cố suy diễn từ những bài
báo xuất hiện sau ngày Ernest Clarck chết, nhưng, có lẽ vì thanh tra
Petersen đã can thiệp, một sự liên hệ có thể có giữa hai vụ án chỉ được nhắc
đến thoáng qua. Ký hiệu thứ nhất được miêu tả, nhưng nhà báo có vẻ không
biết gì đến ý nghĩa của nó mà chỉ thiên về ý coi đó như một thứ chữ ký. Tôi
đã dặn Lorna viết thật chi tiết nếu có tiến triển gì mới, nhưng, thay vì một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.