VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 140

“Tôi quay trở lại ngay thôi - tôi phải đi rửa tay,” ông nói. “Nếu đi

xuống tầng dưới, anh sẽ thấy phòng ăn. Anh có thể lấy giùm tôi một cốc cà
phê lớn không? Không bỏ đường.”

Tôi gọi hai ly cà phê. Seldom xuất hiện vừa đúng lúc để mang cốc

của ông đến một chiếc bàn đặt hơi tách rời khỏi những chiếc còn lại, có thể
nhìn ra vườn. Từ cánh cửa mở của phòng ăn, chúng tôi thấy được dòng
chảy lũ lượt các du khách đi vào trường và hướng về phía sân trong.

“Tôi đã nói chuyện với thanh tra Petersen sáng nay,” Seldom nói.

“Ông ta kể với tôi về một sự nan giải liên quan đến chuyện đếm người
chiều hôm qua. Một đằng thì họ biết con số chính xác những người đã vào
trong vườn lâu đài từ những cuống vé thu lại khi họ vào cửa, và một đằng
họ biết con số ghế đã có người ngồi. Người phụ trách chỗ ngồi có tính rất
kỹ càng, và đảm bảo với họ là ông ta chỉ bỏ vào đúng số ghế thực sự cần
thiết. Và chuyện lạ lùng đây: khi đếm xong, họ mới thấy hóa ra có nhiều
người hơn ghế. Ba người đã không dùng ghế ngồi của họ.”

Seldom nhìn tôi như chờ đợi một lời giải thích ngay lập tức. Tôi loay

hoay một lúc, hơi ngượng ngùng.

“Tôi tưởng ở nước Anh người ta không bao giờ lẻn vào trong các

buổi hòa nhạc mà không trả tiền chứ

[11]

.”

Seldom cười to thoải mái.

“Ít nhất thì không vào các buổi hòa nhạc từ thiện. Ôi, đừng nghĩ ngợi

làm gì; chuyện thật ra rất ngớ ngẩn. Petersen đùa với tôi đấy mà. Tâm tính
ông ta hôm nay sáng sủa được một lần. Ba người dư ra kia là người tàn tật,
ngồi xe lăn. Petersen rất hài lòng với kết quả đếm. Trong danh sách những
người phụ tá ông ta đã kê ra, không có ai thiếu mặt cũng không ai thừa ra
cả. Lần đầu tiên ông ta nghĩ rằng mình đã thu hẹp cuộc tìm kiếm lại được:
thay vì năm trăm ngàn người ở Oxfordshire này, bây giờ ông ta chỉ cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.