VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 145

Chương 20

Quay lại phòng mình, tôi pha một bình cà phê, dọn giường và rải

những tấm hình trong phong bì ra trên mặt khăn trải giường. Nhìn vào
chúng, tôi nhớ lại lời nói như một tiên đề thầm lặng của một họa sĩ tượng
trưng: luôn luôn có ít thực tế trong một tấm hình chụp hơn là một bức tranh
có thể nắm bắt được. Thật vậy, hình như có cái gì đã bị thất lạc không tìm
lại được khỏi bức tranh chắp vá từ những hình ảnh sắc nét không chê được
mà tôi đang kiến tạo trên giường.

Tôi cố thử sắp xếp những tấm hình theo thứ tự khác, xoay chuyển vài

tấm. Cái gì đó mình đã nhìn thấy. Tôi thử lần nữa, đặt những tấm hình theo
đúng những gì tôi nhớ mình đã thấy khi đi vào phòng khách của bà
Eagleton. Cái gì đó tôi đã thấy mà Seldom thì không. Tại sao chỉ là tôi, tại
sao ông thì không nhìn thấy được? Bởi vì anh không được cảnh báo gì cả,
Seldom nói. Có thể nó giống một trong những hình ảnh ba chiều do máy
tính tạo ra đang rất thời thượng, gần như vô hình với con mắt lưu ý, chỉ xuất
hiện tuần tự, thoáng chốc, khi ta thả lỏng sự quan sát. Cái đầu tiên tôi đã
thấy chính là Seldom, bước nhanh về phía tôi trên lối đi rải sỏi. Ở đây
không có hình của ông, nhưng tôi nhớ rất rõ cuộc trò chuyện ở cửa trước và
ngay lúc ông hỏi tôi về bà Eagleton. Tôi đã chỉ vào chiếc xe lăn điện trên
hàng hiên, vậy là ông cũng đã nhìn thấy nó. Ông xoay nắm cửa, cửa âm
thầm mở ra, và chúng tôi cùng nhau đi vào phòng khách. Sau đó thì mọi sự
đều hỗn độn hơn. Tôi nhớ được tiếng động của con lắc, mặc dù không rõ
lắm mình có nhìn đồng hồ không.

Dù sao đi nữa, tấm hình mặt bên trong cánh cửa, cái mắc áo và đồng

hồ phải đứng trên đầu dãy hình. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng hung thủ đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.