nhìn thấy khi thoát ra ngoài, tôi nghĩ. Tôi đặt tấm hình xuống rồi suy tính
xem nên đặt cái gì kế tiếp. Tôi đã thấy gì khác trước khi chúng tôi phát hiện
ra bà Eagleton nhỉ? Tôi bất giác nhìn vào chiếc ghế dựa có hoa mà bà ngồi
tiếp tôi ngày đầu tiên, để xem bà có đấy không. Tôi nhặt tấm hình hai chiếc
ghế dựa nhỏ đứng trên tấm thảm hoa văn hình kim cương lên. Có thể thấy
cả tay vịn của chiếc xe lăn đằng sau một chiếc ghế. Tôi có nhận thấy chiếc
xe lăn lúc ở trong đó không? Không thể nói chắc nổi. Thật là phát nản:
bỗng nhiên mọi sự đều tránh né đi đâu hết khỏi tôi.
Điểm tập trung duy nhất trong ký ức của tôi là thi thể bà Eagleton
nằm trên chiếc tràng kỷ và đôi mắt mở to của bà, hệt như hình ảnh này phát
ra một ánh sáng chói chang đến nỗi làm mọi thứ khác lùi vào bóng tối.
Nhưng, khi chúng tôi lại gần, tôi đã thấy thêm tấm bảng chơi Scrabble và
hai khay chữ bên cạnh bà. Một trong những tấm hình này ghi lại vị trí của
tấm bảng trên chiếc bàn nhỏ. Nó được chụp rất sát và ta có thể nhìn ra hết
các từ trên đấy. Seldom và tôi đã bàn thảo về những từ này trước kia, và
chúng tôi đều không nghĩ chúng tiết lộ được cái gì hay cả hoặc có liên hệ
cách nào với ký hiệu trong mẩu thư. Thanh tra Petersen cũng không cho
chúng là quan trọng. Chúng tôi đồng ý là ký hiệu đã được chọn lựa từ trước
vụ án mạng, không phải được gợi ý ngay tại chỗ. Tuy vậy tôi cũng nhìn vào
mấy tấm hình hai cái khay chữ. Đây là một cái tôi tin chắc mình chưa thấy:
một bên khay chỉ còn một chữ cái, A, và bên kia còn hai chữ cái, R và O.
Bà Eagleton nhất định đã chơi cho đến cùng - đến lúc dùng hết chữ cái
trong túi - trước khi ngủ thiếp đi. Tôi mất một lúc để cố nghĩ ra xem có chữ
nào trong tiếng Anh có thể ghép được với ba chữ cái này, nhưng hình như
không có, ngoài ra, nếu có thì thế nào bà Eagleton cũng đã tìm ra rồi. Tại
sao trước kia mình không nhận ra mấy cái khay chữ này nhỉ? Tôi cố nhớ lại
vị trí của chúng trên bàn. Chúng nằm ở góc bàn gần nhất với nơi Seldom
đứng cầm cái gối. Có lẽ, tôi nghĩ, cái mình phải tìm kiếm chính là cái mình
chưa nhìn thấy. Tôi nhìn lướt qua những tấm hình lần nữa, xem mình còn
có thể phát hiện chi tiết nào trước kia đã bỏ qua cho đến tấm cuối cùng,
hình ảnh giờ vẫn còn làm tôi kinh hoàng, khuôn mặt không còn sự sống của