VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 151

Chương 21

Khi chúng tôi đến hí viện, không còn ghế nào ở hàng đầu cả, nên

Seldom phải lịch sự nhường cho Lorna ghế của ông và ngồi tận phía cuối.
Sân khấu chìm trong bóng tối, nhưng ta có thể nhìn ra được một chiếc bàn
trên có ly nước lớn, và một chiếc ghế lưng dựa cao quay mặt về khán giả.
Sát đằng sau, có khoảng mười chiếc ghế trống đặt thành hình bán nguyệt
xung quanh bàn. Chúng tôi đi vào hội trường vài phút sau khi buổi biểu
diễn đã bắt đầu, và ánh sáng đang lụi dần khi chúng tôi ngồi vào ghế. Hí
viện mờ tối trong khoảnh khắc như thể chỉ một phần mấy giây, trước khi
ngọn đèn pha rọi thẳng vào sân khấu và nhà ảo thuật hiện ra, ngồi trên ghế
giống như đã ở đấy từ nãy giờ. Ông ngó xuống khán giả, tay che trên mắt
như một cái lưỡi trai.

“Sáng lên! Sáng nữa lên!” ông ta yêu cầu. Ông đứng dậy và đi vòng

quanh bàn ra đến rìa sân khấu, tay vẫn che mắt, nhìn lướt qua khán giả.

Một luồng sáng thô bạo chuẩn xác soi sáng vóc dáng khòm khòm của

ông. Đến khi đó tôi mới ngạc nhiên thấy hóa ra ông chỉ có một tay. Cánh
tay phải bị mất, cắt bỏ gọn ghẽ từ vai, giống như ông không bao giờ có nó
vậy. Ông lại giơ cánh tay trái lên một cách oai nghiêm và nôn nóng.

“Sáng hơn nữa!” ông lại yêu cầu. “Tôi muốn quý vị nhìn được mọi

thứ, để khỏi ai bảo, ‘chỉ là trò lừa thị giác bằng gương với khói mờ’. Kể cả
vì thế mà quý vị nhìn thấy những nếp nhăn của tôi cũng được. Nhìn hết bảy
nếp nhăn của tôi. Đúng, tôi già lắm rồi chứ gì? Gần như già đến mức không
tin nổi
. Thế đấy, nhưng tôi cũng đã từng là một đứa trẻ tám tuổi, tôi đã có cả
đôi tay, như tất cả quý vị, và tôi đã muốn đi học ảo thuật. ‘Không, đừng dạy
con thủ thuật’, tôi nói với thầy như thế. Vì tôi muốn thành ảo thuật gia, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.