VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 45

Cô đứng lên, và trước khi tôi kịp ngăn lại, đi đến bên vòi nước cạnh

bàn và rửa chiếc cốc.

“Chú Arthur là một thiên tài toán học, phải không?” cô hỏi, đầy hãnh

diện.

“Một trong những người vĩ đại nhất,” tôi đáp.

Cô gỡ dải băng cột tóc, đặt lên chiếc bàn cạnh giường, rồi rũ tóc ra.

Sau đó cô đi đến cạnh giường và kéo chiếc chăn lông về phía mình. Bàn tay
cô lần lên cổ áo choàng:

“Làm phiền anh quay lưng lại một lát nhé. Tôi muốn cởi cái này ra ấy

mà.”

Tôi mang chiếc cốc của mình lại chỗ vòi nước. Sau khi đã vặn chặt

van, tôi đứng quay lưng lại phía cô thêm một chốc nữa. Cô gọi tên tôi, cô
gắng một cách đáng yêu để phát âm cho chuẩn. Cô nằm trên giường, tóc
xõa tung đầy quyến rũ trên mặt gối. Chăn của cô kéo lên đến tận cằm,
nhưng một cánh tay vẫn chìa ra ngoài.

“Tôi có thể xin anh một điều cuối cùng này không? Cái này mẹ tôi

vẫn làm khi tôi còn nhỏ. Anh có thể nắm tay tôi đến khi tôi ngủ được
không?”

“Dĩ nhiên rồi,” tôi đáp. Tôi tắt đèn và ngồi xuống bên cạnh mép

giường. Ánh trăng dãi yếu ớt qua khung cửa sổ, chiếu sáng cánh tay trần
của cô. Tôi đặt lòng bàn tay lên trên lòng bàn tay cô, rồi chúng tôi đan chéo
những ngón tay lại cùng lúc. Bàn tay cô thật ấm và khô. Tôi nhìn kỹ hơn
lớp da mềm mại trên mu bàn tay, và những ngón dài, móng ngắn và gọn, mà
cô đã thật tin tưởng lồng vào với ngón tay tôi. Có cái gì đó bắt tôi phải chú
ý. Thật tinh tế, thật cẩn thận, tôi lật bàn tay lên để nhìn ngón cái của cô ở
dưới ngón cái của tôi. Nó mảnh và nhỏ một cách kỳ quặc, hệt như từ một
bàn tay khác trẻ con hơn, bàn tay một đứa bé gái. Tôi nhận thấy cô đã mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.