VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 96

Chương 13

Một nữ cảnh sát viên gầy gò đến độ gần như cô ta biến mất trong bộ

đồng phục, dẫn chúng tôi lên lầu đến văn phòng thanh tra Petersen. Chúng
tôi vào một phòng lớn, tường màu hồng cá hồi rất đậm, giữ được sự khắc
khổ kiêu hãnh của nước Anh sau thế chiến, hoàn toàn không có màu sắc xa
xỉ. Trong phòng có vài tủ hồ sơ cao bằng kim loại, và một cái bàn gỗ giản
dị đáng kinh ngạc. Từ cửa sổ, ta thấy một khúc quanh của dòng sông, và
dưới ánh sáng kéo dài của mùa hạ, mấy sinh viên nằm trên bờ sông, hứng
lấy ánh nắng cuối cùng. Mặt nước tĩnh lặng, chói ánh vàng làm tôi nghĩ đến
nhũng bức tranh của Roderic O’Connor đã thấy ở London, tại phòng triển
lãm Barbican.

Trong văn phòng của mình, ngả lưng vào ghế, Petersen có vẻ thoải

mái hơn, đỡ ngờ vực. Hay có lẽ ông ta đơn giản không còn coi chúng tôi là
nghi can, và muốn cho chúng tôi thấy ông ta cũng có thể, nếu muốn, đánh
đổi cái mặt nạ cảnh sát lấy bộ mặt lịch thiệp thường thấy của người Anh.
Ông ta đứng dậy và mang cho chúng tôi mấy chiếc ghế có lưng dựa giản dị,
vải bọc đệm sờn đến sáng bóng lên, và các góc đã bung chỉ. Khi ông ta đã
ngồi lại xuống, tôi nhận thấy một khung ảnh bạc trên một góc bàn: bên
trong là tấm hình Petersen lúc trẻ đỡ một cô bé lên lưng ngựa. Từ những
điều Seldom nói với tôi về ông ta, tôi đã đoán sẽ thấy hàng đống văn kiện,
mảnh báo cắt, vài bức hình treo tường về những vụ án ông ta đã phá. Nhưng
trong căn phòng hoàn toàn vô danh tính này, không thể nào nói được
Petersen có phải một khuôn mẫu của sự khiêm tốn, hay đơn giản là loại
người không thích lộ ra quá nhiều về mình, để có thể phát hiện mọi thứ về
người khác. Ông ta mở ngăn kéo bàn và lôi ra một cặp ly, rồi chậm rãi lau
bằng một mẩu vải. Đoạn ông liếc vào vài trang giấy trên bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.