VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 131

Chương 18

Đến giờ tôi vẫn còn giữ một bản của tờ Thời báo Oxford thứ Hai hôm

ấy, với bao nhiêu sự dàn dựng cẩn trọng để tác động đến duy nhất một độc
giả ma. Trong khi nhìn lại tấm hình đã hơi mờ của người nhạc công đã chết
và những ký hiệu, rồi đọc lại những câu hỏi chuẩn bị sẵn cho thanh tra
Petersen, tôi lại cảm thấy như thể đang bị những ngón tay giá lạnh sờ vào
người, cái rùng mình trong giọng nói của Seldom khi ông đáp rằng có lẽ
cho đến thứ Năm là một khoảng thời gian quá dài. Trên hết mọi thứ, tôi
hiểu ra sự kinh hoàng ông đã cảm thấy trước cái cách mà những ức thuyết
trong thế giới thật tự tạo ra một cuộc đời của chúng, khi chúng vẫn còn
đang bám trên mặt giấy trước mắt tôi. Nhưng trong buổi sáng huy hoàng
đặc biệt ấy, tôi không có một tiên kiến nào cả, và đọc về vụ án một cách
hăm hở, không phải không có một chút tự hào và, không nghi ngờ gì cả,
một ít kiêu hãnh ngớ ngẩn, vì mình đã biết hết gần hết chuyện này trước rồi.

Lorna gọi tôi rất sớm. Nghe tiếng nàng gần như đang bị kích thích -

nàng cũng vừa thấy bài báo và muốn chúng tôi đi ăn trưa để tôi kể cho nàng
tuyệt đối hết mọi chuyện. Nàng không thể tự tha thứ cho mình, hay cho tôi,
vì đã để nàng ở nhà chiều hôm trước trong khi tôi ở ngay đó, tại buổi hòa
nhạc. Nàng vì thế mà đâm ghét tôi rồi, nhưng nàng sẽ bỏ được mối ác cảm
vào giờ ăn trưa, và gặp tôi tại quán cà phê Pháp trên phố Little Clarendon,
cho nên nếu tôi nghĩ cả đến chuyện đi ăn trưa với Emily cũng đừng hòng.
Chúng tôi gặp nhau ở Café de Paris, cười và trò chuyện về những vụ giết
người, và ăn bánh crêpe với giăm bông theo cái lối hơi bất cẩn, không lo sợ
điều gì của những cặp tình nhân trẻ hạnh phúc. Tôi thuật lại cho Lorna nghe
lời thanh tra Petersen: người nhạc công đã qua một cuộc giải phẫu phổi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.