VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 682

Những chữ kẻ to thay. Giá cận thị cũng nhìn thấy chứ đứng nói là
mắt sáng. Tôi tự bảo: Ừ có thế chứ. Ít ra làm như thế này người ta
mới nhớ luôn luôn đến bổn phận của người dân Việt Nam lúc này là
phải cần kiệm và liêm chính.

Thì ra tôi đoán không lầm. Nói thực cho nó mát lòng mát ruột.

Từ ngày có sự thay đổi đến nay, người ta đỡ thấy ở trong các công
sở những ông thư ký bé con bặng nhặng, nhờ thế Tây làm tiền. Mà
cũng đỡ phải gặp những ông ở trong các công sở có quan hệ một chút,
động một tý lại tuýt cho bọn đầu trâu mặt ngựa lại nhà người ta để
doạ nạt.

Có việc gì mời người ta đến nói chuyện, có lắm ông đã ăn nói tử

tế và người bị mời đã có cảm tưởng dễ chịu rồi. Nhưng làm thế nào
được? Việc tẩy uế không phải là việc làm trong phút chốc. Có ai đã
nghĩ ra được một cái chổi máy móc nào khả dĩ quét sạch một cái lâu
đài trong năm phút đồng hồ đâu?

Xương máu của các ông này hãy còn nguyên. Càng ngày các ông

càng mạnh, các ông ăn mạnh, các ông uống mạnh, các ông chơi vẫn
mạnh. Nói rất to viết rất nhiều nhưng rỗng. Làm báo bán rất
đắt mà chả có một cái quái gì. Cái tài của họ là không biết nghề
bằng ai, không có học bằng ai nhưng làm giàu về nghề báo thì
hơn ai hết.

Pom! Pom! động một tý thì ô-tô. Dầu xăng đắt ai cũng biết, 7

đồng một lít, một ngày ông đi hết 10 lít, chả cũng một số tiền ư?

Cần kiệm. Cần kiệm. Cần kiệm.

Nhưng ét-xăng là tiền bạc, thì giờ không là tiền bạc hay sao; ta

phải làm cho nhanh cho chóng, ta phải gấp để cho lợi thì giờ, ta phải
cần đi ô-tô chứ không có thì ô-tô vứt đi mất cả vì sợ tốn dầu
xăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.