VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 79

– Tôi có làm gì nó đâu. Tôi thuê thầy dạy nó tập võ, và nếu nó

có bị tập một cách hơi khác thường một chút, đó chỉ là tại tôi bảo bà
thầy của nó dạy nó một cách riêng cho nó không lùn người.

Câu nói dễ nghe thay, nhưng chết một cái là với cái môn võ của

bà hầu tước và của bà thầy ấy mà cứ tập đều đều mãi, đứa bé
tám tuổi kia không sống được; nên bộ ba (hai vợ chồng hầu tước
và bà thầy) đã bị thộp ngực hết và giam cầm một chỗ.

Lên tám tuổi, đứa bé kia "bị" học võ mỗi ngày đi bộ ba bốn cây

số để xem chân có khoẻ không, thì bà này, không biết bà bị giam
cầm ba tháng hay ba năm gì đó, sẽ có thấy "tỉnh" người ra chút nào
hay chăng?

Người ta nói rằng bà hầu tước này là người Anh. Chẳng biết,

với chuyện này, bà có thấy tỉnh ngộ ra rằng người Anh "trăm phần
trăm" ít làm những việc dã man như thế hay không?

Thứ sáu

(Kiểm duyệt bỏ)

Thứ bảy

Ông bạn Thạch Phi chán đời đã phải vỗ bụng mà than:

– Cái máu mê cờ bạc của người mình đến như vậy thì thực là hết

chỗ nói.

Thực chẳng khác gì hai anh lính thuỷ trong câu chuyện của

Anatole France đang đánh thò lò ở trên tàu, bỗng bị tàu chìm, may
được con cá voi ra cứu, chở hai chàng lên lưng, thế mà sau một lát
ngồi trên lưng cá voi được tỉnh hồn, hai anh lại giở thò lò ra đánh y
như lúc còn ngồi trên tàu vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.