VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 68

đường dài. Đôi giày thế nào?

— Có nhãn hiệu sản xuất. Loại này được bán trong cả một trăm hay hai

trăm đại lý.

— Còn áo quần?
— Một bộ complet đen dùng đã lâu nhưng thuộc loại vải tốt và được

may đo. Chắc phải mặc ít ra là ba năm, cũng như áo pardessus vậy.

— Mũ thì sao?
— Người ta không tìm thấy, chắc gió thổi bay xa rồi.
Maigret cố nhớ lại nhưng không hình dung ra được chiếc mũ.
— Em không thấy gì khác nữa ư?
— Áo sơmi mạng nơi cổ và ở manchette. Mạng khá công phu.
— Như vậy chứng tỏ có người phụ nữ chăm sóc ông ta. Còn ví giấy tờ,

những đồ dùng lặt vặt trong túi?

— Chỉ có cái tẩu thuốc bằng sừng rất ngắn.
Cả hai nói chuyện một cách giản dị, bình thường như giữa hai người

cộng tác tương đắc. Đây là lúc bớt găng sau những giờ căng thẳng. Maigret
bập bập từng hơi thuốc ngắn.

— Leduc tới kia rồi!
Ông ta đang bước qua quảng trường, dáng đi lạng quạng bất thường,

chiếc mũ hơi hất ra sau gáy. Khi ông ta bước lên bậc thềm, bà Maigret ra
mở cửa, ông ta quên cả chào bà.

— Tôi ở nhà ông biện lý ra đây.
— Tôi biết.
— Ồ. Chị nhà nói! Sau đó tôi sang Chi Cảnh sát xem thử tin có đúng

không. Thật không ngờ được, choáng cả người.

— Tôi nghe đây.
Leduc thấm mồ hôi. Ông ta uống một hơi cạn nửa ly nước chanh pha sẵn

cho Maigret mà không kịp hỏi của ai.

— Anh cho phép chứ? Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Tất nhiên

là người ta phải gửi dấu tay về Paris. Họ vừa nhận được giấy trả lời...

— Sao?
— Cái xác kia đã chết từ lâu rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.