VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 88

— Các quyển sách to lắm phải không? Giấy tốt, có hình vẽ nữa.
— Đúng. Còn nhiều thứ khác nữa. Không thể tưởng được...
Có phải đó là tất cả những bí mật của ông Duhourceau không? Trong

trường hợp này thật là đáng thương! Một lão già khốn khổ, độc thân, sống
riêng biệt ở Bergerac nơi ông ta không thể nào mỉm cười với một phụ nữ
nào mà không gây ra tai tiếng. Ông phải tự an ủi bằng cách làm người mê
sách theo lối riêng của ông, bằng cách sưu tầm các tranh ảnh điếm đàng,
các bức hình khiêu dâm, các quyển sách mang tên dễ thương “Tác phẩm
của kẻ biết điều”.

Và ông ta sợ.
Nhưng mà sự đam mê này không dính dáng gì hết với chuyện hai phụ nữ

bị ám sát và nhất là với Samuel! Trừ phi Samuel là người cung cấp ảnh cho
ông? Đúng hay không? Maigret phân vân. Rosalie đu đưa hai chân, mặt
mày đỏ bừng vì không hiểu sao mình lại nói nhiều đến thế.

— Nếu bà nhà không có ở đây thì con không dám.
— Bác sĩ Rivaud có thường đến nhà ông Duhourceau không?
— Gần như không khi nào. Ông ta chỉ gọi điện thoại thôi!
— Cả những người trong gia đình ông ta cũng thế ư?
— Trừ có Françoise đến làm thư ký!
— Cho ông biện lý ư?
— Vâng! Cô ta mang cả một máy chữ nhỏ đựng trong bao.
— Cô ta lo về các vụ án phải không?
— Con không biết. Công việc riêng cô ta làm trong văn phòng nhỏ cách

thư viện qua một tấm màn lớn bằng nhung xanh lá cây.

— Thế rồi sao nữa? - Maigret hỏi.
— Con không nói đâu! Con không nhìn thấy gì hết.
— Chuyện đó không tiếp tục nữa à?
— Kéo dài trong sáu tháng. Rồi cô ấy về nhà mẹ đẻ ở Paris hay

Bordeaux gì đó, con không biết rõ lắm.

— Nói tóm lại là không bao giờ ông Duhourceau tán tỉnh cô?
— Có mà ăn cán chổi!
— Như vậy cô không biết gì hết! Ta cảm ơn cô! Ta hứa là cô không phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.