VỤ BÍ ẨN BẪY CHẾT TRONG HẦM MỎ - Trang 15

- Nhưng ông ấy đúng là một tên vô lại, em nói cho các anh biết! Doris giận
dữ nói.
- Ôi! Bob xoa dịu - Có thể ông ấy chỉ là một người kỳ dị. Người giàu hay
thế lắm.
- Đó không phải là cái tội - cậu Harry nói thêm và rồ máy xe trở lại - Doris,
cậu cấm con không được đến đó quấy phá ông ta nữa! Tôi cũng cấm cả các
cậu nữa!
Rời khỏi đường nhựa, xe vượt qua cầu gỗ trên thác nhỏ ngăn chia hai cái hồ
nhỏ, nguồn gốc tên của thành phố, tuy hai hồ chỉ lớn hơn ao một chút.
Qua khỏi cầu, xe phải chạy trên con đường đất, bỏ lại phía sau lưng những
đám mây bụi.
Khoảng hai cây số sau cầu, phía bên trái, ba thám tử nhìn thấy những cánh
đồng trồng thông nhỏ, và xa hơn nữa là cổng để mở. Đối diện cổng, phía
bên kia đường, có nhiều ngôi nhà nhỏ.
Chỉ có một ngôi nhà mới sơn lại, những ngôi nhà còn lại có vẻ bỏ hoang.
Cậu Harry chạy xe chậm lại, bấm còi. Một người phụ nữ cao, mảnh khảnh,
đang tưới khu vườn trước ngôi nhà nhỏ xinh đẹp, ngẩng đầu lên.
- Đây là bà Macomber! Doris tuyên bố.
Bà mỉm cười, vẫy tay. Bà mặc quần đen, áo sơ mi trắng tay ngắn và đeo ở
cổ sợi dây bạc cẩn ngọc lam kiểu da đỏ.
Khi bà quay lại để khóa nước vòi tưới, ba thám tử thấy tóc bà đã bắt đầu
bạc. Mặc dù bà chưa đầy sáu mươi tuổi, cử chỉ bà còn mềm dẻo như thiếu
nữ.
- Bà cũng sinh ra tại đây - Doris giải thích - vào thời kỳ thành phố phát
triển thịnh vượng. Bà lấy ông giám đốc mỏ và cả hai đã ra đi khi mỏ bị
đóng cửa. Sau khi chồng mất, bà đã phải làm việc cực nhọc ở Phoenix để
tiết kiệm đủ tiền và quay trở lại đây. Khi đó bà đã mua lại ngôi nhà nơi bà
sống khi mới lấy chồng. Bà còn mua lại những ngôi nhà xung quanh...
nhưng không cho sửa sang lại...
- Câu chuyện đời bà cũng không khác chuyện của Wesley Thrugon bao
nhiêu - Bob nhận xét.
- Không thể so sánh được! Doris sẵng giọng ngắt lời. Bà Macomber rất dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.