VỤ BÍ ẨN CÁI SỌ BIẾT NÓI - Trang 17

- Trời! Không hiểu bọn chúng lấy rương để làm gì! - Bob thốt lên.
- Mình nghĩ hai tên quá tò mò thôi - Peter tuyên bố - có lẽ bọn chúng đọc
bài báo rồi nảy ra ý xấu.
- Mình không nghĩ thế - Hannibal nói. Không ai mạo hiểm đi lấy cắp một
cái rương trị giá một đô-la, chỉ để xem trong đó có cái gì. Không đáng
công. Mình nghĩ bọn trộm biết rằng trong rương có vật có giá. Và mình rất
tiếc là ta không mở được trước khi bị bọn chúng tới thăm.

Một chiếc xe xanh dương to chạy đến, làm gián đoạn câu chuyện của
Hannibal. Một người đàn ông cao và gầy bước ra. Hai chân mày ông xéo
lên cao, ông bước về hướng bộ ba.
- Chào các cậu - ông nói lịch thiệp rồi quay sang Hannibal hỏi - Cậu là
Hannibal Jones, phải không?
- Dạ đúng - Hannibal trả lời cũng lịch sự không kém - Cháu có thể giúp gì
được chú đây? Chú thím cháu đi vắng rồi nhưng nếu chú quan tâm đến một
món hàng nào đó, thì cháu có thể bán cho chú.
- Tôi chỉ quan tâm đến một thứ - người mới đến nói - Theo báo địa phương,
thì ngày hôm qua, cậu đã mua được một cái rương cũ tại một cuộc bán đấu
giá, với số tiền là một đô-la. Có đúng không?
- Hoàn toàn đúng, thưa chú.
Hannibal tò mò nhìn người đối thoại với mình. Dáng vẻ cũng như bộ điệu
của ông có vẻ hơi lạ.
- Tốt lắm - ông khách nói - Tôi muốn mua cái rương đó. Hy vọng cậu chưa
bán chứ?
- Dạ chưa bán, nhưng...
- Nếu vậy thì tốt lắm - người đàn ông ngắt lời.

Ông vẫy tay, một số lớn tờ bạc xanh xuất hiên trong tay ông, xoè thành
hình quạt:
- Xem này! - Ông nói tiếp. Một trăm đô-la. Mười tờ bạc mười đô-la sẽ
thuộc về cậu để đổi lấy cái rương.
Tưởng Hannibal còn lưỡng lự, ông nài nỉ thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.