Ba Thám Tử Trẻ rất mến và khâm phục cậu bé Mêhicô.
- Rồi, anh Konrad kể tiếp, ông Jones thấy bác Ramos và Carlos không có
tiền, nên ông nói bà Jones tính lộn và còn nợ cậu bé năm đôla mười bảy
xen. Ông Jones khôn lắm! Năm đôla thì nghe giống như món quà cho
không, nhưng nói năm đôla mười bảy xen thì không ai có thể đoán rằng đây
không phải là món nợ thật. Nên cậu bé Carlos vui vẻ nhận lấy.
Anh Konrad nháy mắt.
- Anh có điều bất ngờ cho Babal. Carlos gởi quà cho cậu ấy.
Peter và Bob ngạc nhiên nhìn nhau.
Konrad leo trở vào buồng lái xe tải lấy một cái thùng các-tông có đục lỗ cột
dây.
- Carlos dặn đừng có mở thùng ra ngoài trời. Có thơ trong đó giải thích tại
sao.
- Vào Bộ tham mưu đi Bob à - Peter nói. Mình đoán đó là gì rồi.
Hai cậu đi ra phía sau máy in. Bob kéo tấm lưới đóng cửa đường hầm số
hai. Hai thám tử chui vào bên trong. Sau khi bò được vài mét. Hai thám tử
đến ngay dưới lỗ thông hơi cho phép vào Bộ tham mưu.
Sau khi bật đèn lên, Peter lấy dao ra cắt sợi dây buộc thùng. Rồi cậu mở ra.
Trong một góc thùng, có một con chim màu đen mỏ vàng đang nằm co ro
với vẻ đau khổ.
"Râu Đen!" Peter thốt lên.
Trong thùng còn có một mẩu giấy. Bob cầm lên ngay.
Người gởi đã viết nguệch ngoạc nội dung sau đây:
Senor Hannibal thân mến!
Đây là Râu Đen. Nó đã về để ăn tối. Em gởi nó cho anh. Em muốn nó là
của anh, vì nó là bạn em mà anh cũng là bạn em. Bây giờ nhà em rất chắc
và em cám ơn anh.
Carlos.
Bob vừa mới đọc xong thì con chim yểng xù lông và nhảy lên miệng thùng.