sau này. Thường, những người buôn bán sắt vụn ở bãi rác chỉ quan tâm đến
xe cũ. Nhưng xui cho chú Jim là chú Titus đang đi ngang đó và lại thích
mấy cái chuồng. Chú mua với giá rẻ như cho không.
- Có thể, Bob thừa nhận. Nếu vậy, khi thấy mất chuồng, có lẽ chú Jim
hoảng hốt đi hỏi và biết được địa chỉ chú Titus. Phần mình, Olsen và
Dobbie đã lần theo cùng một hướng dẫn đến Thiên Đường Đồ Cổ. Thậm
chí Olsen đã là người đầu tiên đến hỏi mua thanh sắt, cậu nhớ không?
- Tất nhiên! Không hiểu người mua vô danh có phải chú Jim hay Dobsie
không?
- Người mua vô danh nào? - Peter tò mò hỏi.
- Người đã lấy lô thanh sắt mà thím Mathilda bán được giá... trong khi ta
dang đến Khu Bảo Tồn Hoang Dã lần đầu. Trong đống thanh sắt ấy, có thể
một số chứa kim cương.
- Chắc là không có đâu - Peter nói - Cậu đừng quên rằng chính bọn mình đã
khiêng hàng xuống xe và tất cả thanh sắt đều rất nặng. Nặng và dài hơn
thanh sắt của mấy cái chuồng hư.
- Mình cũng nghĩ như cậu - Hannibal thở dài - Có thể đó là những thanh sắt
hết sức tầm thường, do một khách hàng vô hại mua. Dù sao, việc Olsen và
Jim Hall trở lại chỗ chú Titus sau này chứng minh rằng họ vẫn chưa tìm ra
"đá".
- Nhưng còn cái thanh sắt khả nghi mà cậu lượm được tối hôm qua - Bob
hỏi - Theo cậu thì từ đâu ra?
- Ồ… thanh đó à! Chắc là sút ra từ một cái chuồng mà Jim Hall đã quăng
qua hàng rào bãi rác. Ít nhất, bây giờ ta cũng biết chính xác ta đang tìm cái
gì... kim cương chứa trong một thanh sắt chuồng thú! Còn phải biết cần tìm
bao nhiêu thanh sắt nữa thôi!
- Mọi thanh sắt đều giống nhau! Bob thở dài - Làm sao xác định được
thanh bọn mình cần. Khi Cal Hall gởi chuồng thú đến chỗ chú Jim, mọi
thanh sắt đều nằm đúng chỗ. Thậm chí không hiểu làm thế nào chú Jim
nhận ra những thanh sắt mà em trai chú đã biến thành hộp chứa nữ trang…
Hannibal mỉm cười.
- Có cách…