VỤ BÍ ẨN CON SƯ TỬ CĂNG THẲNG - Trang 91

- Không phải. Người khác. Có vẻ dễ thương. Ông ta nói là làm cho gánh
xiếc, mà chú thì đang định bán chuồng cho gánh xiếc, nên chú cố làm
nhanh để vừa lòng ông khách.
- Thế à? - Hannibal cảm thấy muốn ngất xỉu.
Titus Jones gật đầu với vẻ hài lòng, hít một ngụm khói, phà ra với vẻ mặt
sảng khoái, rồi nói thêm.
- Chú thấy mến ông khách này, mà ông ấy lại có vẻ buồn phiền, nên chú
quyết định làm hết sức để giúp ông. Mọi người đã làm như điên để sửa mấy
cái chuồng và lùng tìm thanh sắt. Thím mày nhớ có nhìn thấy một hai thanh
sắt trên bàn thợ, và đi lấy để dùng.
- Ô! Chính thím Mathilda đã...
- Phải. Cũng may là thím có trí nhớ tốt. Không có hai thanh sắt đó là kẹt
lắm... Cuối cùng, ông khách hài lòng đến nổi trả ngay một trăm đô-la tiền
mặt và lấy ngay chuồng đi, không chờ chú sơn lại nữa! Ông ấy nói thú có
nhà là vui lắm rồi, màu sắc không quan trọng... ha ha ha!
- Mấy cái chuồng mà chú sửa lại, có phải là chú mua ở Chatwik Valley
không?
- Đúng. Trong một bãi rác không quan tâm đến chuồng thú. Việc của họ. Ở
chỗ đó là làm bẹp dẹp những xác xe cũ. Họ còn có một máy nghiền rất hay.
Mớ sắt vụn ấy mà cũng có việc làm đấy!
Hannibal có vẻ hết sức tuyệt vọng. Thật vậy, giả thiết của thám tử trưởng
đã được xác minh. Nhưng sự việc lại diễn ra không đúng ý cậu.
Titus Jones định tiến hành đọc báo tiếp, nhưng cháu ông còn một câu hỏi.
- Chú Titus ơi... người khách mua chuồng thú… có cho biết tên không?
- Tất nhiên là có. Xem nào, để chú nhớ lại... À nhớ rồi! Ông ấy tên là Hall...
Jim Hall!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.