- Dạ không phải, thưa bà Roy! Bob phản đối. Tụi cháu đang điều tra... về
một cái đồng hồ báo thức. Để cháu lấy ra cho cô xem.
Bob mở túi, lấy đồng hồ ra đưa cho bà Roy:
- Thưa cô, cô có thấy đồng hồ này bao giờ chưa ạ?
Bà mím chặt môi, rồi đột nhiên gào lên:
- Cái đồng hồ khủng khiếp! Dám gởi một vật như thế cho chồng tôi... trong
khi anh ấy đang bệnh! Cũng may là anh ấy không hay biết gì. Nếu không
anh ấy chết mất, đồng hồ và tiếng hét khủng khiếp!
Bob và Harry liếc nhìn nhau như để nói: "Bước đầu như vậy cũng khá.
Trúng y chóc".
- Cháu đoán đồng hồ này do ông Théodule Tick gửi cho ông Roy, phải
không cô! Bob hỏi nữa.
- Đúng, cái anh Théodule Tick ghê gớm kia đã gửi đến! Bà gây phẫn nộ trả
lời. Anh ấy tưởng mình có quyền làm như thế, vì mấy năm liền anh ấy diễn
kịch do chồng tôi viết trên đài phát thanh. Tôi không ngờ đó là đồng hồ đặc
biệt, rồi cắm điện... Khi ấy có tiếng hét khủng khiếp. Tôi xém bị đứng tim,
tôi cho nó ngay vào cùng một thùng đồ cũ và gọi ông ve chai đến. Nhưng
các cậu làm cách nào để có đồng hồ này?
- Ông ve chai đã bán lại cho một người bạn của cháu - Bob giải thích. Thưa
cô, cô có để ý rằng dưới đáy có dán bức thông điệp không?
Bà Roy nhíu mày:
- Bức thông điệp à? Không, tôi không thấy gì như thế. Nhưng thú thật là tôi
đã tống cái vật kinh khủng ấy đi ngay ngày hôm sau. Có cả thư của
Théodule Tick nữa. Tôi cũng vứt luôn.
- Cô có nhớ thư viết gì không cô! Điều này quan trọng lắm, cô ơi.
- Thư viết gì à? Ồ, nội dung đại loại như thế này: nếu chồng tôi chăm chú
lắng nghe đồng hồ, thì điều này có thể giúp chồng tôi thịnh vượng trở lại.
Và những câu bậy bạ như thế. Anh Théodule thật là vô duyên và không tế
nhị chút nào! Chồng tôi đang bệnh, không còn việc làm và nợ thì cứ chồng
chất! Tôi biết hai người là bạn rất thân. Vậy thì tại sao anh Théodule lại
làm thế? Có phải anh ấy muốn hù dọa vợ chồng tôi? Tôi không hiểu gì cả.
Bà Roy ngưng nói, nhíu mày rồi nói thêm: