- Đúng rồi! Phải! Có người đã đến. Đúng, bức thông điệp. Cô cứ tưởng là
trò đùa, mấy cái trò ưa thích của anh Théodule. Ở phòng thu thanh, anh
Théodule là người vui tính nhất, cô xin nói ra như thế. Ôi! Cô đã diễn bao
nhiêu là vở kịch cùng anh ấy! Rồi cô không nghe đến anh Théodule nữa.
Thư dặn là phải giao bức thông điệp cho bất cứ người nào đến hỏi, đặc biệt
là nếu người ấy có nhắc đến đồng hồ báo thức. Ủa, không hiểu cô bỏ kính
đâu mất rồi? Không có kính là cô không thấy gì cả.
- Cô đẩy cặp kính lên trán - Bob nhận xét.
Bà nhanh tay kéo kính trở xuống mũi, rồi thọc tay vào ngăn kéo, lấy một
phong bì huơ lên:
- Đây, bức thông điệp đây rồi! Cô biết là có mà. Cô không xé bỏ bởi vì anh
Théodule là bạn tốt của cô. Và dù đây có là trò đùa, thì chịu vậy! Tất nhiên
là hai cháu rất trẻ. Hai cháu chưa bao giờ nghe anh Théodule trên đài.
- Dạ phải, thưa cô, tụi cháu chưa bao giờ được nghe, nhưng tụi cháu đang
quan tâm đến chú ấy. Tụi cháu đang cố giải nghĩa, tìm hiểu... Tóm lại, tụi
cháu xin cám ơn cô ngàn lần, vì đã giữ và trao bức thông điệp cho tụi cháu.
- Cô cũng vui lòng giúp việc này thôi. Nếu có gặp anh Théodule, thì cho cô
gửi lời thăm nhé. Anh ấy là nghệ sĩ la hét rất tài! Có biết bao nhiêu người
chỉ chịu đi ngủ sau khi đã nghe anh ấy hét. Vở kịch mà chúng tôi diễn ở đài
phát thanh có tên là “Đồng hồ la hét lúc mười hai giờ khuya”. Một vở kịch
làm rợn tóc gáy. Do anh Walter Roy viết. Anh này là người biết dựng một
vở kịch hấp dẫn, bí ẩn, đầy tình tiết lạ kỳ! Cô pha cho các cháu chút trà
nhé? Không à, thật không? Cô hiểu, các cháu vội lắm. Thanh niên ngày nay
lúc nào cũng vội, nhất là con trai.
Khi đã trở vào xe, Bob và Harry thở phào nhẹ nhõm.
- Ôi! Harry nhăn mặt cười và nói. Anh tưởng bà ấy sẽ không bao giờ ngưng
nói. Nhưng ta đã lấy được bức thông điệp rồi! Xem nội dung nào.
Bob cầm phong bì giữa hai ngón tay:
- Có khi nên chờ Babal đọc...
Rồi Bob lại nghĩ:
- Ôi! Ta vẫn có thể xem trước.
Bob rút ra khỏi phong bì một dải giấy, rồi hai anh em ngạc nhiên cùng đọc: