- Giúp tôi? Nhưng bằng cách nào?
- Ở nhà Théodule Tick, cậu làm quen với một cậu bé tên Harry. Ba cậu này
đang ngồi tù. Tôi sẽ cung cấp cho cậu phương tiện để chứng minh rằng ông
ấy vô tội. Tôi lấy tranh... còn cậu thì được thả một người vô tội ra. Chẳng lẽ
cậu sẽ từ chối cách kết hợp như vậy?
Hannibal cố gắng suy nghĩ thật nhanh, rồi gật đầu nhận lời:
- Đồng ý. Nếu ông làm thế, thì tôi sẽ giúp. Nhưng tôi còn cần ông giúp
thêm một việc khác nữa.
- Tôi nghĩ cậu hơi khôn quá đấy? Công việc gì vậy?
Hannibal mô tả tình thế của Bob và Harry.
- Nửa tiếng nữa sẽ có xe đến rước tôi, chở đi đến chỗ ông Jitters và đồng
bọn.
Khi hay tin này, Huganay không giấu nổi sự bực bội:
- Điều này phiền lắm đấy. Tôi không ngờ bọn chúng ra tay nhanh như thế.
Kế hoạch của tôi là lấy tranh rồi chuồn nhanh trước khi chúng kịp hành
động.
Hannibal chưng hửng:
- Vậy là ông biết bọn chúng à?
- Khỏi phải nói! Tôi biết nhiều hơn cậu tưởng. Tôi có mặt ở đây được mười
lăm ngày nay rồi, lục lạo và tìm hiểu đây đó. Tôi có... phương pháp của
riêng mình. Cậu đang tự nói: "Chắc là hắn đã lén nghe các cuộc nói chuyện
điện thoại bí mật giữa ông Jitters và bọn kia". Nếu cậu hỏi câu này, thì tôi
sẽ không trả lời. Nhưng ta hãy quay về với vụ của ta. Theo những gì cậu
vừa mới kể, chắc là đối thủ của ta đã thay đổi kế hoạch. Nếu vậy thì nhất
định phải nhanh tay hơn bọn chúng! Được rồi, tôi sẽ giải thoát cho đám bạn
của cậu. Sau đó, ta sẽ đi tìm mấy bức tranh và trong vòng đúng hai mươi
bốn tiếng nữa, tôi sẽ ở xa nơi này tám ngàn cây số. Nhưng cậu phải làm
đúng theo chỉ thị của Jitters, điều này rất quan trọng. Cậu cứ chờ xe đến.
Cậu sẽ leo lên ngồi cạnh tài xế. Người của lôi và chính tôi sẽ đi theo kín
đáo. Phần còn lại là việc của tôi. Cậu biết càng ít càng tốt.
Hannibal không có giải pháp nào khác ngoài việc tin tưởng Huganay. Sau
khi mở Cửa Xanh lá cây số 1, thám tử trưởng bước ra, đi về hướng nhà chú