nhanh nhẹn xen vào - Cậu quên những gì bọn mình đọc trong báo rồi sao?
Cảng cá gần như đã trở thành một thành phố ma do dịch tảo đỏ hoành hành
trước đây.
- Thế nào cũng sẽ có người tìm ra chúng ta! - Hannibal khẳng định - Khi
không thấy chúng ta, người ta sẽ tìm kiếm. Cuối cùng thì thúng ta đã được
dịp xem mạch nước phun hoạt động như thế nào khi trời bão.
Dường như vấn đề này chẳng còn gì để nói. Cũng may là trên đảo không
lạnh lắm, và cơn bão đang tạnh đi. Giải pháp duy nhất là chờ trời sáng. Khi
hiểu ra, ba thám tử yên tâm. Thậm chí, chẳng bao lâu, ba cậu bắt đầu thiu
thiu ngủ.
Đột nhiên, Peter mở mắt ra. Peter mất vài giây mới nhớ ra mình đang trên
đảo. Rồi cậu nhận thấy cơn bão đã dứt hẳn. Các vì sao sáng long lanh trên
bầu trời. Còn phía đằng kia, trên biển, có một điểm sáng đang nhảy nhót.
Peter đứng bật dậy, và bắt đầu hét lên. Ngay lập tức, Bob và Hannibal tỉnh
giấc và loạng choạng đứng dậy.
Chùm sáng đang đi về hướng ba bạn, giống như một ngón tay dài thòng cố
gắng tìm kiếm ba thám tử. Peter chụp lấy cái áo mưa vàng và huơ qua huơ
lại trên đầu.
- Đây! Ở đây! Peter hét lên.
Chùm sáng chiếu trúng áo mưa, rồi dừng lại ở đó. Dù có là ai đi nữa, người
ta đã nhìn thấy ba thám tử!
Chùm sáng đột ngột bẻ ngược lên, chiếu sáng cái buồm của một chiếc tàu
nhỏ. Rồi chùm sáng lại quét bờ và dừng lại tại một bãi biển nhỏ.
- Nó sẽ cập bến đằng kia! - Peter la lên - Nó muốn bọn mình lại đó!
- Đúng rồi, nhìn kìa! Nó đang cố gắng định hướng cho bọn mình trong
bóng tối.
Ba bạn cố gắng hết sức để chạy đến bờ nước, cố tránh những chướng ngại
vật rải rác trong bóng tối. Nhưng cả ba lần lượt bị vấp té, và thậm dữ Peter
bị trầy đầu gối. Khi ba bạn tới bờ, có một chiếc tàu đang mắc cạn tại đó,
buồm hạ xuống. Trên bãi biển có một cậu bé mặc áo mưa kiểu áo vét, quần
xắn tới đầu gối.
Cậu bé lạ mặt dùng đèn pin chiếu nhanh vào mặt ba người, rồi quay đèn lại