chuông. Hannibal ngưng nói. Trung úy Nostigon xuất hiện ở ngưỡng cửa,
áo mưa đẫm ướt.
- Chào các cậu! - Trưng úy nói - Thưa bà Barton, nếu không phiền bà, tôi
xin vào nói chuyện với các cậu nhỏ kia?
- Tất nhiên là không phiền gì, trung úy à!
Bà Barton trở vào nhà bếp, trong khi cảnh sát trưởng cởi áo mưa ra, ngồi
vào ghế, ông ung dung châm điếu xì gà.
- Các cậu à, - ông nói - không cần nói nhiều các cậu cũng biết rằng sự việc
khá tồi tệ đối với Chris. Chúng tôi đã điều tra và đã tìm thấy đồ vật ăn cắp
trong cái nhà xe nhỏ, phía sau nhà chòi nơi Chris sống cùng với cha.
- Bạn ấy không cần ăn cắp để kiếm ra tiền! - Peter la lên - Bạn ấy có tiền!
Và bạn ấy có khả năng kiếm thêm nhiều hơn nữa!
- Ủa! Vậy à! - Trưng úy nói và nhìn dò xét Peter - Rất hay. Thằng bé có tiền
à? Và có thể còn được thêm nữa à? Nghĩa là sao?
Hiểu rằng mình vừa mới làm lộ bí mật về các đồng tiền vàng. Peter im
lặng.
- Nào, các cậu! - Trung úy nói - Tôi rất mến Chris và tôi rất muốn giúp nó.
Nhưng không ai chịu nói với tôi chính xác chuyện gì đã xảy ra hôm qua.
Tôi chỉ biết rằng các cậu đã gặp khó khăn và phải đến cứu các cậu. Dường
như tôi đã hiểu tại sao các cậu muốn giữ bí mật đến thế: nếu các cậu tìm ra
một cái gì đó và điều đó được tiết lộ, thì đảo Bộ Xương sẽ bị những kẻ săn
lùng kho báu xâm chiếm trong chốc lát. Nhưng tôi nghĩ các cậu nên nói
thật cho tôi. Có thể như vậy sẽ giúp được Chris. Nên tôi đề nghị các cậu kể
toàn bộ câu chuyện cho tôi nghe.
Ba bạn phân vân. Cuối cùng Hannibal quyết định.
- Dạ đúng, thưa chú! - Hannibal nói - Peter ơi, cậu lấy cái túi ra đi!
Peter trở lên phòng. Một hồi sau, Peter trở xuống cùng với cái bọc vải của
Chris, và đổ những đồng tiền chứa bên trong xuống đi-văng. Với tiếng leng
keng êm dịu, bốn năm chục đồng tiền vàng rải ra nệm đi-văng.
Trung úy Nostigon mở tròn mắt ra.
- Quỷ thần ơi! - ông thốt lên - Đúng là kho báu hải tặc! Có phải Chris tìm ra
không?