Sau đó Erny gọi đại từng người trong đám người hiện diện, yêu cầu người
đó đứng dậy và phát biểu. Tất cả tuân lệnh và nói chuyện bằng tiếng Tây
Ban Nha. Peter cảm thấy nguy hiểm sắp đến. Thật vậy, chẳng bao lâu Erny
chỉ vào Peter và mọi người nhìn chằm chằm vào Peter. Peter lắc đầu từ
chối, nhưng bị người ngồi bên cạnh vỗ vai khuyến khích. Khi đó cậu đứng
dậy, đầu óc sôi sục. Peter chỉ có vài giây để bia ra một cái gì đó. Xung
quanh Peter, mọi người bắt đầu thấy sự im lặng này kỳ lạ. Khi đó, sáng
kiến loé lên trong đầu Peter. Cậu đưa tay lên cổ họng và phát ra một âm
thanh khàn khàn. Người ngồi bên cạnh dịch giùm:
- Aha! Viêm họng hả?
Peter gật đầu, mỉm cười để xin lỗi. Cử toạ có vẻ thông cảm và Peter nhẹ
nhõm ngồi xuống. Sau đó cô gái tóc vàng đi quyên góp. Peter cho một đô-
la vào rổ.
Đột nhiên có người kêu lên báo động. Rổ quyên góp, lá cờ và mấy tấm hình
biến mất như có phép lạ. Trong nháy mắt, Erny và hai cậu bạn xuất hiện
trên bục với ghi ta và phong cầm. Cả ba chơi một điệu nhạc nhẹ, cô gái tóc
vàng bắt đầu hát. Đám đông hát theo.
Tiếng máy xe phá vỡ cảnh tượng thần tiên này. Peter thấy một người đi xe
môtô mặc đồng phục chạy lên dốc. Tiếng ca nhỏ dần, rồi dứt hẳn.
Ông cảnh sát đặt chân xuống đất, bước đến gần bục:
- Xin lỗi. Ai tổ chức cuộc họp này?
- Tôi! Erny trả lời. Ông Sanderson đã cho phép chúng tôi tập diễn ở đây.
- Sanderson hả? Chủ khách sạn à?
- Dạ phải, ông ấy cho chúng tôi thuê hội trường. Anh có muốn xem biên
nhận không?
- Không cần. Tôi tin anh. Nhưng ở đây không phải là hội trường. Người ta
không báo cho anh rằng tòa nhà này bị hư hỏng nhiều và nguy hiểm à? Anh
cũng thấy là nó bị đóng cửa rồi. Nền đất trên đồi này đã trơ nên rất trơn sau
mấy trận mưa vừa qua. Có thể trượt bất cứ lúc nào. Mà anh đang làm gì
vậy? Mấy người này là ai?
Nụ cười của Erny càng ngây thơ hơn nữa khi trả lời: