không! Nếu không thuộc phái yếu, tôi đã tóm cổ vứt ông ra ngoài đường
rồi!
Kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ này, tên thủy thủ thụt lùi hai bước. Thím
Mathilda tiến tới hai bước.
- E rằng ông đã nói mà không suy nghĩ, thưa ông Java Jim – ông Acres
mỉm cười tuyên bố. Chị đây chính là bà Jones, người mà tôi vừa mới bán
tất cả những gì có trong viện bảo tàng này. Cái rương mà ông đang đòi là
của chị ấy.
Java Jim có vẻ khó khăn lắm mới trấn tĩnh lại được.
- Ơ ơ… tôi xin chị thứ lỗi, hắn nói. Tôi đã không giữ được bình tĩnh.
Tôi không có ý xúc phạm chị. Suốt đời, tôi đi biển, chị hiểu cho… Tôi chỉ
quen nói chuyện với đàn ông… Bây giờ tôi tìm lại được cái rương… và tôi
muốn giữ!
Cơn nóng giận của ông thủy thủ râu đột ngột dịu đi. Phần mình, thím
Mathilda cũng bình tĩnh nhanh lại. Thím chỉ cái rương gỗ tếch.
- Nếu cái rương này của ông, thím nói, thì tại sao lại nằm ở đây?
- Tôi bị ăn cắp, thưa chị, Java Jim nhanh miệng trả lời. Một tên vô lại
đã lấy cắp của tôi cách đây hai tuần, trên tàu, khi vừa cặp bến San
Francisco. Tên khốn nạn đó đã bán lại cho một người ngay tại kè, người
này đã gửi rương đến đây trước khi tôi kịp lần ra dấu vết. Tôi đến để lấy lại
tài sản của mình.
- Thật ra… thím Mathilda phân vân bắt đầu nói.
Bob vừa mới mở rương ra, chỉ một cái tên khắc bên trong.
- Có cái gì ghi trong đây!... Argylll Queen… Có phải tên tàu của ông
không, ông Java?
- Không cậu à, Java Jim trả lời. Cái rương này xưa lắm. Suốt mấy
năm, chắc là nó đã qua tay khoảng năm chục người. Khi tôi mua ở Singapo,
cái tên này đã khắc dưới nắp rương.
- Tôi mới nhận được hôm qua thôi, ông Acres giải thích. Của ông Walt
Baskin, ở San Francisco, gởi cho tôi. Có thỏa thuận là ông ấy sẽ gởi cho tôi
một lô đồ phương Đông cho Viện bảo tàng. Khi quyết định đóng cửa viện
bảo tàng đột xuất, tôi quên hủy đơn đặt hàng này.