- Babal đi đi - Bob nói. Nếu vào cả lũ thì sợ ông ấy nghi.
Vậy là Hannibal và anh chủ nhiệm nhà xuất bản cùng bước vào cửa hiệu,
nơi một người đàn ông tóc bạc trắng đang lau bụi quầy bán.
- Chào anh Tremayne - ông nói - chẳng lẽ ông chú của anh đã hút hết xì gà
rồi hay sao?
- Ơ, dạ không, không phải vậy - anh Mập trả lời, mặt đỏ hơn bình thường.
Hôm qua chú ấy mua nhiều lắm à?
- Nhiều lắm.
- Vày thì hay quá. Vì... anh biết không,, hai chú cháu tôi mới cãi lộn nhau
tối hôm qua. Chú ấy bỏ nhà ra đi và vẫn chưa về. Tôi muốn gặp chú
và...ơ... xin lỗi chú. Chú có nói với anh chú đi đâu không?
- Không, rất tiếc.
Hannibal thì thầm vào tai anh Mập.
- Chú đi xe à?
- Dường như không - ông chủ tiệm trả lời. Tôi có cảm giác chú đi bộ thì
dùng hơn. Khi ra, chú rẽ sang phải, tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi.
- Cám ơn anh nhiều - Horace nói.
Anh hấp tấp bước ra khỏi tiệm và xém ngã dài trước cửa.
- Tôi không hiểu làm cách nào các cậu có thể làm việc này suốt, - anh nói
khi trở lên xe cùng ba thám tử. Tôi bị luýnh quýnh bốn lần trong cửa tiệm
này.
Hannibal có vẻ khá hài lòng.
- Ông chủ tiệm có nói rằng chú Will đi bộ. Vậy là có nhiều khả năng chú
trốn trong khu này. Anh cứ lái xe thật chậm. Hướng kia.
- Anh chủ nhiệm nhà xuất bản khởi động máy xe. Con đường có đầy những
tòa nhà nhỏ và biệt thự. Hannibal nhìn kỹ khi đi ngang qua. Đột nhiên, Bob
cúi ra ngoài xe, chỉ một nhà trọ nhỏ bên trái.
- Đây - Hannibal la lên - Đúng một nơi mà ông Tremayne có thể chọn: khá
sang trọng, có nhà đậu xe khóa kín. Như vậy không ai thấy xe.
- Nhà xe đóng kín duy nhất là của phòng 23 - Peter nhận xét.
Anh chủ nhiệm nhà xuất bản đậu xe vào khoảng trống dành cho phòng 23,
rồi một hồi sau, anh đập cửa.