VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 140

- Cả người thư ký của đơn vị trực cũng chứng kiến. Cindy đã nhấn chuông,
rồi chạy ra khỏi phòng kêu cứu.
- Thế Chip xuất hiện khi nào?
- Thì ngay sau khi chúng tôi ổn định được tình hình của Cassie. Cindy đã
gọi điện về nhà cho anh ta và anh ta đến luôn. Tôi nghĩ lúc đó vào khoảng 4
giờ 30 thì phải.
- Tệ quá - Tôi nói.
- Ôi, chí ít thì chúng ta cũng đã khẳng định được là có những cơn co giật.
- Vậy là bây giờ mọi người đều biết Cindy không phải bị điên.
- Ý anh là sao?
- Hôm qua, Cindy nói với tôi rằng mọi người nghĩ chị ta bị điên.
- Chị ta nói như vậy thật sao?
- Thật chứ. Thì bởi vì chị ta là người duy nhất thấy Cassie bị ốm, rồi khi
đến bệnh viện, con bé lại trở nên bình thường. Nên ai chẳng nghi ngờ sự
trung thực của chị ta. Có thể là sự bất mãn nhưng cũng có thể chị ta biết
rằng mình đang nghi ngờ nên mới nói ra để thử phản ứng của tôi. Biết đâu
chị ta muốn chơi trò.
- Thế anh đã phản ứng ra sao?
- Bình tĩnh và khuyên giải chị ta, tôi hy vọng là chị ta cũng cảm thấy thế.
- Hừm - Stephanie nhăn trán - Vừa hôm trước chị ta còn lo lắng về việc bị
người ta nghi ngờ thì đến hôm sau chúng ta đã có bằng chứng rất cụ thể để
suy nghĩ rồi ư?
- Thời điểm sự việc xảy ra thật sự là oái oăm - Tôi đáp - Tối qua ngoài
Cindy ở bên cạnh Cassie thì còn ai nữa không?
- Không có ai cả. Cũng không hẳn là luôn luôn như thế. Anh nghĩ rằng chị
ta đã cho thứ gì đó vào thuốc?
- Hoặc là bóp mũi con bé. Hoặc là vặn cổ nó... Cả hai hành động này tôi
đều tìm thấy khi tiến hành nghiên cứu các tài liệu ghi chép về bệnh
Munchausen và tôi chắc chắn còn nhiều thủ đoạn ghê gớm hơn thế vẫn
chưa được ghi chép.
- Đó là những thủ thuật mà một kỹ thuật viên hô hấp có thể biết... Khỉ thật.
Vậy làm sao trong thời gian ngắn mà anh lại tìm ra được những thứ đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.