VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 144

- Thế vào vị trí của Rita ư?
- Ông ta không nói cụ thể, nhưng ý ông ta là thế. Vậy nên có vẻ như ông ta
đã gọi điện cho Rita và để bà ấy chống lại tôi... Dù sao, chuyện đó chẳng có
gì quan trọng cả. Còn tôi sẽ làm gì với Cassie đây?
- Tại sao cô không đợi xem ông ta nói gì nhỉ. Nếu ông ta cảm thấy những
cơn co giật ấy đã được ngụy tạo thì cô càng có cớ để đối đầu trực tiếp chứ
sao.
- Đối đầu ư? Chắc tôi không thể đợi được rồi.
Khi chúng tôi tới gần phòng đợi, tôi đã đưa ra lời nhận xét rằng vụ giết
Laurence Ashmore có rất ít tác động đối với vụ này.
- Ý anh là gì?
- Không thấy ai nói về chuyện này.
- Đúng thế. Anh nói đúng - thật kinh khủng phải không?
Một vài bước nữa, cô nói:
- Tôi thực sự không quen biết người này - Ashmore ấy. Ông ta luôn sống
thu mình - kiểu tính cách không thích giao du với mọi người. Không bao
giờ thấy ông ta đi dự các cuộc họp giao ban, không bao giờ trả lời các thư
mời dự tiệc.
- Nếu không chịu giao du thì làm sao ông ta có người giới thiệu khách tới
chỗ mình chứ?
- Ashmore không muốn có người giới thiệu khách tới chỗ mình đâu - ông ta
không hề khám chữa bệnh, chỉ nghiên cứu thôi.
- Bằng chuột trong phòng thí nghiệm à?
- Chỉ những chú chuột thôi. Nhưng nghe nói ông ta khá thông minh - khá
giỏi về ngành độc học đấy. Vì vậy khi Cassie bắt đầu nhập viện với chứng
rối loạn hô hấp, tôi đã yêu cầu ông ta kiểm tra các phác đồ điều trị của nó.
- Cô nói cho ông ta biết lý do ư?
- Anh nghĩ rằng tôi đã nghi ngờ ư? Không. Tôi muốn ông ta tham gia một
cách bình thường. Tôi chỉ bảo ông ta tìm xem có thứ gì đó bất thường
không thôi. Ông ta rất miễn cưỡng, gần như là cáu bẳn không muốn làm,
như thể bị ép buộc. Một hai ngày sau, tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại
nói rằng ông ta không tìm được gì. Và cũng trong lời nhắn, ông ta yêu cầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.