VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 218

đàn ông trưởng thành không có khả năng liều lĩnh.
- Được rồi - Nàng nói.
Một lúc sau:
- Vì thế mà đó là lý do anh buồn. Em nghĩ có thể là do em.
- Em ư? Sao lại thế?
Nàng nhún vai:
- Những thay đổi - mọi thứ đều có thể diễn ra.
- Không đời nào - Tôi nói - Em là điểm sáng của cuộc đời anh.
Nàng sát lại gần hơn và để yên một bàn tay lên ngực tôi.
- Anh từng nói - bệnh viện là nơi u buồn có phải không? Em vẫn luôn nghĩ
về bệnh viện theo cách ấy.
- Bệnh viện Nhi đồng miền Tây thì khác, Rob ạ. Nó cần cho sự sống. Mọi
thứ hoà hợp với nhau giống như cơ thể tuyệt vời này vậy.
- Em chắc Bệnh viện Nhi đồng miền Tây là như vậy, Alex ạ - Nàng nói êm
ái - Nhưng bất kể cho nó là một bệnh viện cần cho sự sống như thế nào hay
chu đáo ra sao thì nó vẫn luôn sẽ là nơi của cái chết, phải thế không? Mỗi
khi nói tới từ "bệnh viện", điều xuất hiện trong đầu em là bố. Bố nằm ở đó,
toàn bộ cơ thể ông bị gắn ống, kim tiêm và bất lực. Mẹ gào lên gọi y tá mỗi
khi ông rên la vì đau đớn, nhưng không ai thực sự quan tâm cả... Thực tế là
bệnh viện của anh chữa trị cho lũ trẻ, em nghĩ nó còn tồi tệ hơn bởi vì còn
gì tồi tệ hơn khi lũ trẻ phải trải qua những cơn đau đớn? Em không thể hiểu
được làm sao anh lại có thể ở đó lâu đến thế.
- Hãy tạo cho mình cái vỏ bọc vững chắc đi - Tôi nói - Chỉ nên để tình cảm
xen vào công việc đủ để em có ích cho bệnh nhân. Giống như việc quảng
cáo kem đánh răng vậy. Tạo ra cái vỏ bọc vô hình.
- Có thể điều đó thực sự đang làm phiền anh, quay trở lại vấn đề này nhé,
sau vài năm nữa cái vỏ bọc của anh, không còn nữa.
- Có thể là em đúng - Tôi tỏ vẻ cau có.
- Vâng, em hơi tâm thần đấy - Nàng nói.
- Không, không. Nói về chuyện đó thì thật là tuyệt đấy chứ.
Nàng lại rúc vào tôi.
- Điều anh nói thật ngọt ngào, điều đó liệu đúng hay không. Và em rất vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.