Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
- Hệ thần kinh.
- Chuẩn xác - Stephanie cúi người và nắm lấy cánh tay tôi - Thế là tôi thấy
việc gọi anh tới đây đúng đắn rồi.
- Bị lên cơn co giật ư?
- Vào đúng nửa đêm mới chết chứ. Bố mẹ con bé gọi đó là chứng động
kinh ác tính, sùi cả bọt mép ra ngoài. Điện não đồ cho thấy không hề có
biến động sóng não bất thường còn con bé vẫn có đầy đủ các phản xạ. Tuy
nhiên, chúng tôi đã cho chụp cắt lớp, lấy dịch tuỷ và sử dụng toàn bộ các
xét nghiệm X-quang não để xem con bé có khả năng bị khối u não nào
không. Điều này làm tôi phát sợ, anh Alex ạ, bởi vì lúc ấy tôi suy nghĩ rằng
một khối u có thể đã gây ra tất cả mọi thứ rắc rối từ trước đến nay. Một
khối u mọc ở các vùng khác nhau của não sẽ gây ra những biểu hiện khác
nhau khi nó phát triển.
Stephanie lắc đầu.
- Liệu đó có phải là một tình huống vui được không? Tôi đang nói tới
những biểu hiện căng thẳng thần kinh ấy, biết đâu có khối u ác tính hay cái
gì đó đang lớn dần trong đầu con bé thì sao? Ơn Chúa, tất cả các kết quả
chụp chiếu đều tốt cả.
- Con bé có biểu hiện sau co giật khi cô tới gặp nó ở phòng cấp cứu không?
- Đúng là con bé có vẻ uể oải và bơ phờ. Nhưng điều đó cũng phù hợp với
việc một đứa trẻ bị kéo tới bệnh viện vào lúc nửa đêm và bị đưa qua một
cái máy vắt. Bản thân tôi cũng vẫn sợ rằng có điều gì đó mà mình chưa
phát hiện ra. Tôi lại yêu cầu khoa Thần kinh theo dõi. Họ theo dõi liền một
tháng mà không phát hiện ra bệnh gì. Hai tuần sau, tức là hai ngày trước
thôi, con bé lại bị co giật, và tôi cần đến sự giúp đỡ của anh, anh Alex ạ.
Ngay lúc này họ đang ở tầng 5 - khu Tây. Và đó là toàn bố ự việc được kể
theo dòng thời gian. Anh đã sẵn sàng cho tôi một lời vàng ngọc chưa?
Tôi liếc nhìn qua cuốn sổ ghi chép.
Rõ ràng đã liên tục xảy ra những trục trặc khó lý giải. Rất nhiều lần được
đưa tới bệnh viện.
Rắc rối chuyển từ hệ thống nội tạng này sang hệ thống khác.