VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 352

Tôi nghe tiếng bước chân và vội vàng trở lại bàn. Cindy đi vào, mặc áo bu-
dông xanh rộng, quần jeans, đi xăng-đan - kiểu quần áo mà chị ta mặc ở
bệnh viện.
- Tôi xin lỗi, tôi thật vụng về quá.
Chị ta đi về phía tủ lạnh, không hề có chuyển động nào từ phần ngực và
cặp vú của chị ta.
- Bác sĩ uống thêm trà nhé.
- Không, tôi đủ rồi, cảm ơn chị.
Chị ta lấy ra một lon Pepsi, bật nắp và đến ngồi đối diện với tôi:
- Bác sĩ đi đường thế nào?
- Đường rất tốt.
- Không đông người thì đi thoải mái hơn.
- Ồ, đúng vậy.
- Tôi quên nói trước với ông, có chỗ họ cấm đường để mở rộng.
Chị ta tiếp tục nói những chuyện xã giao như thời tiết, làm vườn, giải trí...
Nhưng cách chị ta nói chuyện rất lạ: ngập ngừng, lúng túng như thể không
tin vào trí nhớ của mình.
Tại sao họ lại sống ở đây? Tại sao con trai duy nhất của Chuck Jones lại
chọn sống ở nơi cô quạnh này trong khi anh ta có thể sống ở bất kỳ nơi
nào?
Lý do gần trường là không hợp lý.
Hay là một kiểu nổi loạn muốn khácng? Một kiểu nổi loạn để che giấu tội
ác?
Một giả thuyết khác cũng có thể phù hợp: Những ông bố bà mẹ hay ngược
đãi trẻ em thường giấu bí mật gia đình mình khỏi những con mắt tò mò tọc
mạch của người bên ngoài.
Tôi bắt đầu chú ý đến giọng nói của Cindy. Nói chuyện về chiếc máy rửa
bát, lời lẽ của chị ta nghe có vẻ hồi hộp. Chị ta nói là rất hiếm khi sử dụng
máy mà thích rửa chén dĩa bằng tay hơn vì như thế sẽ nhanh khô hơn. Cách
nói chuyện có vẻ kích động như chưa được nói chuyện với ai trong thời
gian dài.
Cũng có thể lâu rồi chị ta không nói chuyện với ai. Tôi không nghĩ là Chip

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.