VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 462

- Chào ông, tôi là Alex Delaware, bác sĩ của Bệnh viên Nhi đồng miền Tây.
Tuần trước tôi có gọi điện chia buồn với bà Anna Ashmore và tôi chỉ muốn
biết xem bà ấy đã bình phục lại chưa.
- Ồ, vậy thì tôi là luật sư của bà ấy đây. Tên tôi là Natha Best. Bà ấy đãkhá
hơn rất nhiều rồi và mới đi New York tối hôm qua để thăm mấy người bạn
cũ.
- Ông có biết khi nào bà ấy về không?
- Tôi cũng không biết chắc.
- Được rồi, cảm ơn ông. Khi nào bà ấy về nhờ ông gửi lời chúc tốt đẹp nhất
của tôi đến bà ấy.
- Vâng, tôi sẽ chuyển lời giúp ông, à quên, ông vừa nói tên ông là gì nhỉ?
- Delaware.
- Ông có phải là bác sĩ không?
- Tôi là bác sĩ tâm lý.
- Ông có tham gia thị trường bất động sản không, thưa bác sĩ? Thị trường
bất động sản thời gian tới sẽ rất sôi động đấy.
- Không, cảm ơn ông.
- Vậy thì nếu ông biết ai muốn tham gia thì xin ông nói giúp với họ một
tiếng.

Năm giờ chiều, tôi đến ngôi nhà nhỏ ở cuối một con phố mát mẻ phía Tây
Los Angeles ngay cạnh Santa Monica.
Lần này Robin đi cùng với tôi. Tôi dừng xe và bước ra, không quên trấn an
Robin là tôi sẽ đi không lâu.
Robin tạm biệt tôi và giở trò chơi ra giết thời gian.
Như thừơng lệ, cửa sổ ngôi nhà được kéo rèm. Tôi đi theo một lối nhỏ hai
bên là các thảm cỏ được trồng viền xung quanh những cây dã yên thảo
trắng đỏ. Một chiếc xe tải nhỏ của hãng du lịch Plymouth đỗ ngay trên lối
đi vào. Phía sau chiếc xe là một chiếc Honda màu đồng hun. Không khí có
vẻ ngột ngạt và trời nhiều sương mù, không có chút gió nào. Tuy nhiên, có
cái gì đó vẫn làm cho cây tre trước cửa nhà kêu lách cách.
Tôi gõ cửa. Cửa hé mở và phía sau là cặp mắt xanh nhìn ra. Cánh cửa mở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.