VỤ GIẾT NGƯỜI TRÊN SÂN GOLF - Trang 140

- Ta-ta-ta - Poirot sốt ruột nói - Anh lại nghĩ theo tình cảm chứ không phải
theo lôgic rồi. Khi một nữ phạm nhân thông minh cần phải trở thành một
nghệ sĩ khéo léo, thì thị thường đóng vai trò của mình rất thành công.
Nhưng ở đây vấn đề hơi khác. Tôi cũng không tin là bà Renauld liên minh
với bà Daubreuil vì mấy nguyên nhân mà tôi đã nêu ra. Vì thế ta hãy loại
bỏ khả năng này và sẽ tiến gần đến một chân lý mà bao giờ cũng rất kỳ lạ
và đáng chú ý.
- Poirot - tôi kêu to - anh còn biết gì nữa?
- Anh bạn thân mến, anh cần phải có kết luận của riêng mình. Anh có khả
năng tiếp cận các sự thật. Hãy động não một chút. Hãy suy luận không như
Giraud, mà như Poirot!
- Nhưng anh tin chắc?
- Anh bạn thân mến, tôi đã hơi ngốc trong đôi ba việc. Nhưng cuối cùng tôi
nhìn thấy rõ nhiều điểm.
- Anh rõ tất cả?
- Tôi đã phát hiện ra những gì mà ông Renauld muốn tôi thấy.
- Và anh đã biết hung thủ?
- Tôi biết một hung thủ.
- Anh muốn nói gì trong trường hợp này?
- Rằng ở đây không phải là một, mà hai tội phạm. Tội phạm đầu tôi đã
khám phá, còn tội phạm thứ hai, thú thật, tôi còn chưa tin.
- Nhưng tôi nhớ rằng anh đã nói là người nằm trong kho nhỏ đã chết một
cái chết tự nhiên kia mà?
- Ta-ta-ta! - Poirot lại dùng tiếng than yêu thích của mình, để biểu thị sự sốt
ruột - Anh vẫn còn chưa hiểu. Vụ án có thể không có kẻ giết người, nhưng
cần có hai xác cho vụ đó.
Câu nói của Poirot làm tôi kinh ngạc vì thiếu lương tri đến mức tôi nhìn
Poirot với ít nhiều băn khoăn, nhưng anh tỏ ra hoàn toàn bình thường. Đột
nhiên anh đứng dậy và đến gần cửa sổ.
- Mà anh ta kia rồi - Poirot nói.
- Ai kia?
- Jack Renauld. Tôi gởi thư cho anh ta và yêu cầu anh ta đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.