VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 117

cách nào cô lầm tôi với người khác được.
Remy ngạc nhiên phì cười:
- Chị luôn luôn nói thẳng như vậy sao?
- Nếu có, thì do tôi học của cô đấy.
Chị ta đáp ngay thật nhanh khiến Remy chắc rằng câu đó là đỉển hình cho
những câu đối đáp giữa hai người trong quá khứ.
- Họ ở đâu cả? – Marc hỏi.
- Ông Frazier và bà Sibylle đang dùng cà phê buổi sáng ở phòng lộ thiên –
Nattie cất ngang để trả lời.
- Để tôi báo cho họ biết, cháu đã về – Ông ta nói với Remy, rồi đi vào, sải
bước về phía gian phòng bằng gỗ và kính màu trắng.
- Ông bà thấy mảnh giấy tôi để lại chưa? – Remy hỏi.
- Tôi tìm thấy – Nattie đáp – Khi ông bà bảo bưng cà phê sáng lên phòng
cô. Liền khi đó, bà chủ bắt đầu lo rằng nếu cô mất trí nhớ, làm sao cô biết
nhà ở đâu mà tìm đường trở về?
- Tôi đã hứa sẽ về được.
- Cô thử nói cho bà tin được không? – Nattie đáp và bắt đầu lộ vẻ bực
mình.
Mặc dầu người đàn bà da đen nói với nàng bằng lời lẽ thân mật Remy để ý
không một lần chị ta hỏi nàng đã đi đâu, tại sao đi, và đã làm gì. Nàng nhớ
rằng cô đã bảo nàng coi Nattie như một người thân trong gia đình trên thực
tế, nhưng hiển nhiên không đến mức nàng cảm thấy phải khai báo với chị ta
nàng đi đâu. Và cũng hiển nhiên là Nattie không trông đợi nàng làm vậy.
Nattie bỗng đưa bàn tay lên, lòng bàn tay đỏ hồng, và áp vào má Remy:
- Tôi vui mừng thấy cô về nhà. Tôi lo cho cô quá! – Chị ta nói, hơi cộc lốc
một chút, rồi vội vàng rút bàn tay lại – Tôi không hiểu sao tôi đứng đây nói
chuyện với cô trong khi còn việc phải làm. Cô hãy lên nói với ba má, trong
20 phút nữa điểm tâm sẽ dọn lên. Và hỏi ông Marc có ở lại dùng điểm tâm
không?
- Vâng – Remy đáp, nhưng Nattie không chờ nàng trả lời mà vội vàng đi
xuống bếp.
Remy mỉm cười đi về phía chú nàng đã đi hồi nãy. Không còn có mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.