VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 123

- Không, đừng ngồi chỗ đó, Remy – Mẹ nàng nói khi nàng kéo ghế ra để
ngồi - Đó là chỗ của Gabe.
Nàng buông lưng ghế có chạm trổ ra, như nó đã làm nàng bỏng tay. Nàng
sững sờ vì thấy mình bỗng nhiên trở thành lúng túng và không được thoải
mái lắm. Một cảnh từ thời kỳ khác hiện ra trong trí nàng, một cảnh lúc nàng
lên 7 hay lên 8 tuổi, mẹ nàng cũng đã nói rằng nàng không được ngồi vào
chỗ ấy “đó là chỗ của Gabe”. Lúc đó nàng đã dậm chân rất trẻ con và cãi
lại “nhưng anh ấy luôn luôn được ngồi cạnh ba”.
Remy nhìn sững vào chiếc ghế suýt nữa nàng đã ngồi, chiếc ghế cạnh ghế
của cha nàng, và lẩm bẩm.
- Con không nhớ.
- Em có thể ngồi đó, Remy – Gabe ra hiệu cho nàng trở lại ghế – Không có
sao.
- Không, em không nghĩ vậy – Nàng biết bây giờ mà ngồi đấy nàng sẽ
không thoải mái. Nàng kéo một cái ghế khác, ở cuối bàn – Thà em ngồi ở
đây.
- Tùy em – Anh ta nhún vai và ngồi xuống chỗ thường lệ.
Cha nàng tiếp tục câu chuyện như thể không có chuyện gì xảy ra:
- Ở khu bán hàng đó mà không tìm được một chiếc taxi thì lạ quá! Thường
thường buổi sáng có ba, bốn chiếc ở quanh đấy.
- Sáng nay cũng có – Remy nói – Nhưng con muốn xem các văn phòng của
công ty.
- Tại sao? – ông sửng sốt nhìn nàng, bàn tay đang đưa ra định bưng ly nước
cam bà vợ để trước mặt, thì dừng lại nửa chừng.
Thay vì giải thích các cảm nghĩ mơ hồ đã thúc đẩy nàng đến thăm trụ sở
của công ty hàng hải thuộc gia đình nàng, Remy nói:
- Phần lớn là vì tò mò. Con muốn thử xem con còn nhớ gì không.
- Vậy em có nhớ lại không – Gabe hỏi.
- Trên thực tế, em nhớ bức chân dung của ông nội. Luôn luôn treo ở trên
bức vách đó – Nàng đáp, vừa đúng lúc cửa thông qua giữa phòng ăn với
bếp mở tung ra, và Nattie bước vào, tay bưng một cái khay. Ông Frazier
Jardin lại đặt ly nước cam vắt xuong bàn và ngồi dựa ngửa ra, mặt tươi lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.