VUA LÊ CHIÊU THỐNG - BÁNH XE KHỨ QUỐC - Trang 115

phải về báo ngay tức khắc. Trong bụng Nghị chỉ phòng một mặt Ngọc Hồi,
chứ không nghĩ gì đến nơi khác.

Canh tư đêm ấy, bỗng nghe phía Tây Bắc có tiếng súng nổ, vội cho

người lên ngựa ra xem thì đồn Điền Châu đã vỡ rồi và quân Tây Sơn đương
kéo vào cửa ô, lửa sáng rực trời và chém giết rất dữ dội.

Nghị giật mình kinh sợ, chẳng kịp mặc giáp thắng yên gì cả, nhảy tuốt

lên ngựa mà chạy qua cầu phao sang Bắc. Quân Tầu mất tướng như hổ mất
đầu, cùng tranh nhau chạy, thậm chí đứt mất cả cầu phao, lăn cả xuống sông
mà chết.

Tự liệu là không còn trông cậy vào ai được nữa, vua Chiêu Thống vội

cùng với vài người cận thần đưa Thái hậu đi trốn. Nhưng ra đến bờ sông thì
cầu phao đã đứt rồi, phải rẽ lên Nghi Tàm, thuê một chiếc thuyền đánh cá
sang sông và thẳng đường lên Bắc.

Trưa ngày mồng sáu năm Kỷ Dậu, nhà Vua tới núi Tam Tằng, nghe tin

Sĩ Nghị vừa chạy qua đó và quân Tầu lũ lượt theo sau. Nhà Vua nhập bọn
với họ, cùng đi. Tới Hòa Lạc nhà Vua được một người thổ hào biết mặt,
mời về nhà, làm cơm khoản đãi. Vừa ăn xong thì quân Tây Sơn đuổi cũng
gần đến, nhà Vua cáo từ vị thổ hào kia và ứa nước mắt nói:

- Tôi thật không biết lấy gì để tạ cái hậu tình của ông bây giờ. Chỉ cầu

trời đất thấu biết tấm lòng thành của ông mà giáng phúc cho ông thôi. Nay
quân giặc đuổi đến nơi rồi. Có đường nào chạy thoát được lên cửa ải không,
xin ông chỉ bảo giúp cho.

Thổ hào sai con đua Vua Chiêu Thống và Thái hậu đi tắt vào đường núi.

Đi theo Vua Chiêu Thống lúc này chỉ có tám người là Nguyễn Viết Triệu

(Phó Đề lĩnh) dắt ngựa cho nhà Vua; còn bọn Địch Quận công Hoàng Ích
Hiểu (Phụ đạo Cao Bằng), Lê Hân (Thự trấn), Phạm Như Tùng (Đề lĩnh),

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.