VUA LÊ CHIÊU THỐNG - BÁNH XE KHỨ QUỐC - Trang 13

soát Đông cung rất kỹ càng mà không thấy Thái tử đâu cả, liền vào thẳng
nội điện, cáo tố tội trạng của Thái tử với vua Lê, rồi tâu:

- Tôi nghe Thái tử ẩn trong điện, xin bệ hạ truyền cho Thái tử ra đây để

tôi khỏi phải làm náo động nơi ngự tẩm.

Vua Lê thừa hiểu rằng con mình vô tội, nhưng nếu cưỡng với chúng

cũng chẳng được nào, thành ra cứ dùng dằng không nỡ rời con. Thái tử vội
ra mặt khóc lậy từ cha, rồi thân xuống thềm cho Vũ Huy Đĩnh bắt, giải về
Vương phủ.

Đến trước Tĩnh đô vương, Vũ Huy Đĩnh giục chàng cởi mũ và quỳ

xuống chịu tội. Nhưng Thái tử không nghe, hằm hằm nói:

- Thí nghịch, phế lập là việc thường của Chúa tôi nhà mày. Ta đây phỏng

có tội gì? Sau này sẽ có sử xanh định liệu!

Nhưng một câu nói của Thái tử có khi nào làm chuyển một khối óc của

một bọn người mà lương tâm đã bị mù, điếc vì sự hằn thù.

Người ta cứ thi hành đúng những cơ mưu đã định sẵn.

Người ta giáng Thái tử Duy Vĩ làm thứ dân mà hạ ngục.

Người ta đặt vào ngôi Thái tử, người con thứ tư của vua Lê C ảnh Hưng

– Lê Duy Cẩn – một ông hoàng có bộ xương sống rất mềm, lại chăm ra vào
Trịnh phủ.

Tấm lòng hờn oán của Tĩnh đô vương tuy vậy vẫn chưa được thỏa mãn.

Vì xưa kia chẳng phải Thế tử Trịnh Sâm đã đứng trước Thái tử Duy Vĩ mà
thề: “Hai chúng ta tất phải có một người sống, một người chết!”

Thế tử hiện nay đã lên ngôi Chúa, quyết là không chết được rồi. Vậy kẻ

cần phải khước bỏ ra ngoài ánh sáng mặt trời, hẳn không còn ai khác là
Thái tử Duy Vĩ, tuy Duy Vĩ đã không là Thái tử nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.