Đời hay là hai cánh cửa nhà ngục
Đám mây đen đã tản dần để nhường chỗ cho hoàng hôn sắp tới.
Trên con đường tắt từ Linh Đường sang Dịch Vọng, thoáng có bốn cái
bóng người lên lủi trên đồng lúa xanh rì. Trong bốn người đó, thật ra chỉ có
một là đủ tính cách để được gọi là người, vì là một thiếu phụ, trạc ngoại ba
tuần; còn ba là những đứa trẻ măng sữa mà đứa lớn nhất chưa đầy bảy tuổi,
gay dắt một thằng bé lên năm. Đứa thứ ba thì do thiếu phụ ẵm trong lòng,
nó mới ngoài ba mươi tháng.
Thiếu phụ, cũng như ba đứa trẻ, đều bận quần áo nâu đã bạc màu.
Nhưng dưới mảnh vải thô lỗ, ngấn lên những thân hình rất đều đặn, phủ
bằng nước da trắng mịn.
Thiếu phụ tuy đã đứng tuổi, nhưng đôi môi đỏ thắm không khác gì một
vệt son mềm mại điểm trên khuôn mặt trái xoan. Mái tóc của nàng bị gió
đập mạnh, xổ ra đen nhánh và gợn lên như những làn sóng nhỏ.
Ba đứa trẻ, con thiếu phụ, đều tuấn dị hơn các trẻ thường. Nhất là đứa
lên bảy thì, thoạt trông, ai cũng biết là sẽ có một tương lại oanh liệt.
Đứa bé này, hai tai rất lớn, đôi con mắt đen và sáng, lúc nào cũng óng
ánh như hai vì sao, tiếp với cái miệng hơi rộng, hẳn có một cái cằm rất nở,
biểu lộ khối óc cương quyết và đại lượng.
Bốn người có lẽ đi đã lâu lắm. Vì trừ đứa bé được ẵm ra thì ai nấy đều bị
bùn phủ lên đến đầu gối và bước cao bước thấp, coi rất nặng nề.
Tuy không phải bận rộn về thằng bé lớn nhất nó vẫn gắng gượng bước
trên bùn lầy, nhưng thiếu phụ thỉnh thoảng vẫn phải ngừng lại để dỗ dành
thằng bé lên năm. Thằng này cứ khóc và nhất định ngồi bệt xuống đường,
kêu đau chân quá, không thể đi được.