Đến cuối làng Dịch Vọng thì trời vừa tối và lất phất có mấy hạt mưa. Tự
liệu là có ép mấy đứa trẻ đi cố cũng không ích gì, thiếu phụ do dự một chút,
rồi đi rẽ vào một ngôi nhà gỗ ở gần vệ đường, phía trong nhà có ánh đèn le
lói, nàng đánh bạo gọi cổng xin vào ngủ trọ. Nhưng vừa dứt lời thì đã thấy
một ông già hấp tấp chạy ra, ông ta dẫn đường cho thiếu phụ và dắt hai đứa
trẻ vào. Ông lại thân đi lấy nước cho khách rửa chân tay, rồi mời cả lên một
cái bục cao kê ở giữa nhà, trên đặt sẵn một mâm cơm bày thức ăn la liệt.
Thấy cách tiếp rước của chủ nhân rất vồn vã và sự khoản đãi hình như
đã dự định từ trước, thiếu phụ không khỏi kinh ngạc và cố ý khước từ:
- Mẹ con tôi lỡ độ đường, được cụ cho nghỉ nhờ một đêm, cũng đã là
may mắn lắm rồi, có đâu dám phiền cụ quá như vậy!
Ông già liếc nhìn mấy đứa trẻ, rồi cung kính thưa:
- Đêm qua, tôi chiêm bao thấy thần truyền: “Phải quét dọn nhà cửa cho
sạch sẽ. Ngày mai sẽ có Vua và thái hậu đến đây”. Tôi mong suốt cả ngày
hôm nay, tuyệt nhiên không thấy một ai. Bây giờ mới có bà và ba cậu xin
vào ngủ trọ. Tôi chắc không phải họ hàng nhà Vua thì cũng là dòng dõi nhà
Chúa chứ không sai.
Thiếu phụ hơi biến sắc mặt, nhưng lại nghiêm nghị nói:
- Mộng mị xưa nay có đúng sự thực bao giờ, cụ lầm đấy. Không nên nói
quấy quá mà có khi nguy hiểm đến tính mạng.
Ông già làm thinh không đáp. Nhưng những cử chí rất thành kính của
ông sau này đủ chứng rằng lời thiếu phụ chẳng đánh đổ nổi sự tin tưởng của
ông. Ông hết sức chăm nom cho mấy đứa trẻ và tự buông màn lấy mời thiếu
phụ đi nghỉ.
Hôm sau, thiếu phụ dậy thật sớm, cáo biệt chủ nhân, rồi lại ẵm và dắt ba
con lên đường. Ông già cố giữ lại ăn cơm sớm, nhưng nàng nhất định chối
từ. Ông liền tặng vài nắm cơm với một chút đồ ăn và tiễn ra đến tận cộng.