VUA LÊ CHIÊU THỐNG - BÁNH XE KHỨ QUỐC - Trang 97

Nguyễn Huy Túc cùng với một vài bộ hạ lẻn đến Long Châu, tình cơ bắt

gặp một người Tầu quen biết từ trước, xưng tên là Tiêu Ẩn ở núi Ngô Sơn.

Tiêu Ẩn nguyên là bạn của viên cố Đốc trấn Cao Bằng là Nguyễn Đình

Tố. Sau khi Tố mất, Tiêu Ẩn đến thăm Nguyễn Huy Túc được Túc rất trọng
đãi và lưu ở trong nhà đến mười ngày.

Hôm cáo biệt, người Tầu đó hỏi Túc:

- Nước ông sau này sẽ lắm việc. Quan Đốc trấn biết trước cả. Không

hiểu khi ngài gần mất có dặn bảo gì các ông không?

- Nước tôi có giặc Tây Sơn hoành hành ở phía Nam, ai cũng biết cơ là

không thể yên được. Nhưng sau này kết cục thế nào không ai dám đoán
trước. Quan Đốc trấn với tôi vẫn lấy điều ấy làm lo lắm. Bây giờ tôi làm
quan ngoài, việc triều đình không được dự đến. Dù có biết trước cũng
không làm trò gì được.

- Bởi làm quan ngoài cho nên lại càng cần phải đảm đang việc nước.

Một người có tài như ông há lại chẳng làm được một phen kinh thiên động
địa hay sao? Nhưng chẳng qua cũng chỉ đến như một giấc ngủ mê mà thôi.
Đó là số trời với vận người thâu hợp với nhau, thật đáng buồn cười mà cũng
đáng tiếc.

Túc hỏi gặng là ý thế nào, Tiên Ẩn không chịu nói. Bây giờ chợt gặp,

Túc liền mang những việc vừa xảy ra ở nước thuật cho người Tầu đó nghe
và nói:

- Sự cơ hiện đã nguy cấp lắm. Xin ông tính kế giúp cho.

- Khi ông ở trấn, nghe biến sao không cùng với quan Đốc trấn Lạng Sơn

kết hợp với tướng sĩ ở ngoài biên lại, hùng cứ một phương mà chống nhau
với giặc? Rồi đưa thư sang phủ Long Bằng hẹn nguy cấp thì cứu lẫn nhau,
có phải là vạn toàn không? Nhà Mạc ngày xưa dùng kế ấy duy trì được sáu
mươi năm. Bây giờ nếu dùng kế ấy, ít ra cũng giữ được trọn đời. Dịp tốt đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.