VÙNG BIỂN LẶNG - Trang 26

soạn. Bà nội gọi em:
- Thúy Vy ơi, nhắc ghế ra ăn cơm con.
Em sắp năm cái ghế xung quanh bàn, dì Nguyệt nhìn ra sau:
- Cu Quang và Bích Ty mô rồi ?
Em đáp:
- Hai đứa nó ăn mặn dì à, tụi nó ăn chay không được.
Dì Nguyệt so đũa:
- Tập ăn cho quen đi chớ, ngày rằm mà nấu hai ba thứ phiền phức lắm.
Bác Huy cười:
- Con nít mà, ăn chay không quen, tội nghiệp.
Em xới cơm ra sáu chén. Bà nội kêu:
- Con gái vô ý vô tứ chưa. Có năm người mà đơm chi đến sáu chén lận ?
Em không đáp, kéo chén cơm thứ sáu lại gần chén em. Rồi bất thần, không
ai ngờ tới, không ai tưởng tượng nổi, thời gian như lắng đọng, em rút tấm
hình ba giấu dưới khăn bàn, đặt cạnh chén cơm và nói:
- Ba ơi ba, về ăn cơm với Thúy Vy của ba đi ba.
Dì Nguyệt tái mặt. Bà nội sững sờ.
Mẹ như người mộng du buông rơi chén cơm xuống đất. Chỉ có bác Huy
bình tĩnh, bác nhìn em nghiêm trang nói:
- Thúy Vy đừng nên làm như vậy, có gì cứ nói riêng với bác, bác nghe tất
cả.
Đôi mắt bác Huy chợt sáng ngời, chợt sâu thẳm. Tim em đập mạnh. Em
không dám nhìn thẳng vào mặt bác. Bao nhiêu dự định, bao nhiêu lời nói
sắp đặt trước bỗng tan biến trên môi, bỗng khô cứng trong cổ họng. Em
muốn nói bác ra khỏi nhà tôi ngay, bác đừng mong thay thế được ba tôi
trong cái gia đình nầy. Nhưng những câu nói đó như sợi dây thừng quấn
quanh buồng phổi, ôm chặt lấy tim, em cảm thấy nghẹt thở vô cùng.
Mẹ phản ứng thật nhanh, mẹ đứng dậy, thu hết tất cả sức lực vào bàn tay,
túm lấy tóc em kéo tới, nhưng bác Huy đã cản lại, bóp mạnh tay mẹ:
- Hà, Hà ! Bình tĩnh lại, đừng làm thế !
Mẹ như hết hơi, mẹ như hết sức, mẹ lả người xuống ghế như một chùm hoa
héo. Mẹ khóc nức nở, mẹ quờ quạng cánh tay trên bàn làm dĩa rau lăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.